“Tên khốn nạn Chu Thực kia đâu? Hắn ta có làm gì chị không...”  

 

Đôi mắt của Nhan Như Ngọc đỏ lên: “Củ cải nhỏ, sao chị có thể có chuyện gì chứ!”  

 

“Anh Diệp xuất hiện kịp thời, tên khốn nạn Chu Thực kia đã phải chịu trừng phạt thích đáng rồi!”  

 

Chu Thực ở một bên đã sớm dọa chết tươi!  

 

“Vậy... Vậy là tốt rồi...”  

 

La Vãn Vãn nhìn Diệp Bắc Minh bên cạnh một chút, nở nụ cười sau đó ngất đi.  

 

Cùng lúc đó, Huyền Giới, Thần Thủ cốc.  

 

Trong khuê phòng của sư thái Tĩnh An.   

 

Ông lão Thiên Khiếm nhếch miệng cười một tiếng: “Sư muội, mấy trăm năm không gặp, có nhớ tôi không?”  

 

“Nói cho sư huynh biết mấy năm nay bà có đi tìm người đàn ông khác không?”  

 

Hô hấp của sư thái Tĩnh An dồn dập: “Sư huynh... Ông… ông xấu lắm!”  

 

“Ban đầu là ông bỏ tôi lại, lần này vừa trở về... Lại tới bắt nạt người ta!”  

 

Mặc dù bà ta đã không còn trẻ nữa, nhưng vẫn còn sức quyến rũ!  

 

Ông lão Thiên Khiếm cười nói: “Tôi còn không phải là vì cháu của chúng ta sao?”  

 

“Bằng không, lão phu cũng lười nhác trở về!”  

 

“Cháu của chúng ta?”  

 

Sư thái Tĩnh An sững sờ, thân thể chợt run lên: “Sư huynh, chẳng lẽ con của chúng ta không chết?”  

 

“Không có khả năng, năm đó con trai trúng kỳ độc, chúng ta đã đi cầu xin danh y khắp cả thiên hạ đều không ai có thể cứu được nó!”  

 

“Bởi vậy tôi mới học y, về sau tiến vào Thần Thủ cốc, ông cũng rời đi...”  

 

Ông lão Thiên Khiếm dừng lại, nghiêm túc gật đầu: “Không sai!”  

 

“Tôi nhờ vào danh nghĩa của một vị cao nhân Quỷ cốc, cuối cùng đã bảo vệ được mạng sống của con trai chúng ta!”  

 

“Nhưng mà con trai chúng ta cũng trở thành người thực vật, lão phu bắt một mỹ nữ tuyệt thế đến để lưu lại dòng dõi cho con trai chúng ta!”  

 

“Khoan đã...”  

 

Sư thái Tĩnh An hô hấp dồn dập, giống như là nghĩ tới điều gì: “Chẳng lẽ... Chu Thực... Chu Thực chính là cháu trai của chúng ta?”  

 

“Đoán đúng!”  

 

Ông lão Thiên Khiếm cười gật đầu: “Thực, chính là cháu trai ruột của chúng ta!”  

 

“Mấy ngày nữa, nó sẽ có thể gia nhập Huyền Thiên Tông, trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão nội môn!”  

 

“Tương lai của nó cũng không cần chúng ta phải lo lắng!”  

 

Sư thái Tĩnh An kích động: “Quá tốt rồi!”  

 

Đột nhiên.  

 

Sắc mặt ông lão Thiên Khiếm biến đổi: “Nguy rồi...”  

 

“Sao vậy?”, Sư thái Tĩnh An khó hiểu.  

 

 

Ông lão Thiên Khiếm lấy ra một chiếc đèn ngọc từ trong nhẫn trữ vật, ngọn lửa đã tắt.  

 

 

Đồng thời trên đèn ngọc đã có vết rạn!  

 

 

Nhìn thấy một màn này, ông lão Thiên Khiếm giận dữ gào thét: “Không! Thực... Chết rồi!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play