*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

 Nhan Như Ngọc nhục nhã nhắm mắt lại, nước mắt ào ào tuôn ra như mưa.  

 

"Hu hu hu, không ngờ rằng mình lại rơi vào kết cục như vậy, anh Diệp, anh đang ở đâu chứ?"  

 

 

"Như Ngọc... Như Ngọc sau này không có cách nào dùng cơ thể thuần khiết đến gặp cậu, cũng không còn mặt mũi nào gặp cậu...”  

 

 

Ngay tại khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.  

 

 

Rầm!  

 

 

Một tiếng nổ vang lên.  

 

 

Sau đó, giọng nói đầy hoảng sợ của Chu Thực lọt vào tai cô ấy: “Cậu là ai?”  

 

 

Nhan Như Ngọc mở mắt, đúng lúc thấy một bóng lưng đang đứng chắn trước mặt mình.  

 

 

Cơ thể cô ấy nhẹ run.  

 

 

Bóng lưng này rất quen thuộc.  

 

 

“Anh Diệp ư?”  

 

 

Chủ nhân của bóng lưng ấy từ từ quay đầu lại, kia chính là gương mặt mà cô ấy ngày đêm mong nhớ.  

 

 

“Cô Nhan, tôi tới không muộn chứ?”, Diệp Bắc Minh mỉm cười hỏi.  

 

 

Mắt Nhan Như Ngọc lấp đầy bởi những giọt nước mắt, vui vẻ nức nở gật đầu: “Không muộn, anh Diệp tới đúng lúc lắm!”  

 

 

Diệp Bắc Minh cởi áo khoác phủ lên người Nhan Như Ngọc: “Tiếp theo cứ giao cho tôi!”  

 

 

Dứt lời, anh nhìn Chu Thực như thể nhìn người chết.  

 

 

Chu Thực cũng phát hiện cảnh giới của Diệp Bắc Minh vậy mà chỉ là một người tu võ cảnh giới Chân Linh đỉnh phong thôi.  

 

 

“Chết tiệt! Cảnh giới Chân Linh đỉnh phong? Phá chuyện hay của tôi, chết đi!”  

 

 

Chu Thực nhảy lên, trong tay xuất hiện một thanh thần kiếm màu vàng.  

 

 

Kiếm khí khổng lồ cuồn cuộn cả trăm mét lao nhanh về phía đầu Diệp Bắc Minh.  

 

 

Nhan Như Ngọc hét lên: “Anh Diệp cẩn thận đó, thực lực của hắn ta đang ở cảnh giới Động Hư!”  

 

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười hỏi: “Cảnh giới Động Hư à? Không phải tôi chưa từng giết!”  

 

 

“Cái gì?”  

 

 

Nhan Như Ngọc sững sờ.  

 

 

Lúc này, Diệp Bắc Minh di chuyển, còn chả thèm dùng vũ khí, chỉ vung tay tung quyền.  

 

 

Gầm gừ!  

 

 

Tiếng rồng ngâm rung trời chuyển đất vang lên, sáu con hắc long và một con huyết long lao ra từ phía sau lưng anh.  

 

 

Luồng lực lượng khủng khiếp khiến Chu Thực sợ run người, suýt nữa không cầm chặt kiếm.  

 

 

“Đùng đùng đoàng”, tất cả kiếm khí tan rã trong nháy mắt.  

Cả người hắn ta bị thiên thạch va trúng, nện mạnh xuống mặt đất như chó: “Cậu chính là anh Diệp của cô ta à?”  

 

 

Diệp Bắc Minh lười trả lời, định ra tay xử lý Chu Thực.  

 

 

Bỗng nhiên.  

 

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play