Người bên cạnh run run đáp: “Hỏi thừa thế, hơn hai mươi cao thủ cảnh giới Động Hư cùng ra tay, chắc chắn là đến tro cốt cũng không còn nữa là!”
Lý Thất Dạ sợ run người: “Cuối cùng cũng chết rồi...”
Dao Cơ thở dài tiếc nuối: “Thật đáng tiếc!”
“Anh Diệp...”
Sở Sở thẫn thờ ngã phịch xuống đất, thần hồn lạc phách.
“Anh Diệp?”
Giang Thục Nhiên nhìn chằm chằm vào Sở Sở: “Quả nhiên là cậu ta!”
Vạn Tuyệt há mồm thở dốc, dữ tợn cười phá lên: “Hahaha! Cuối cùng cũng chết rồi, tôi còn tưởng cậu trâu bò lắm chứ!”
“Mẹ kiếp! Chẳng được cái gì hết, thậm chí còn không chịu nổi một đòn!”
Lời Vạn Tuyệt vừa dứt.
Sau lưng anh ta vọng tới một giọng nói khiến người ta sởn tóc gáy: “Anh mừng quá sớm rồi nhỉ?”
“Cái gì?”
Vạn Tuyệt bất giác quay đầu lại.
Đúng lúc bắt gặp cái mặt nạ màu tím kia.
Xuyên qua lỗ thủng trên mặt nạ, anh ta nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo vô tình.
“Cậu...”
Vạn Tuyệt run người.
Diệp Bắc Minh vung kiếm chém qua.
Gầm gừ!
Một con huyết long lao ra khỏi kiếm Huyền Băng, hung hãn tấn công anh ta.
“Không...”, Vạn Tuyệt kinh hoảng, cảm giác được tử vong sắp ập tới.
Anh ta bối rối loạng choạng lấy ra một tấm khiên màu vàng.
Phù văn sáng rực, huyết long đập vào tấm khiên màu vàng kia.
“Đùng đùng đùng”, tấm khiên nứt ra.
Nhưng huyết long vẫn chưa biến mất mà đấm thẳng vào ngực Vạn Tuyệt.
Xương sườn anh ta dập nát, lồng ngực lõm xuống.
Chật vật ngã phịch xuống đất như chó.
“Cậu chủ!”
Hai mươi mấy lão già cảnh giới Động Hư kia thấy thế thì suýt nữa đã bị hù chết tươi rồi.
Nếu Vạn Tuyệt hy sinh, kết cục của bọn họ chỉ có một ấy là chôn theo Vạn Tuyệt.
Ngay khi hai mươi mấy cao thủ cảnh giới Động Hư kia xông tới tấn công.
Diệp Bắc Minh bước tới chỗ Vạn Tuyệt.
Kiếm Huyền Băng kề sát cổ anh ta: “Tất cả đứng lại hết cho tôi!”
Hai mươi mấy lão già cảnh giới Động Hư kia thấy thế đều đứng lại, không dám bước lên nửa bước.
Giọng Diệp Bắc Minh hờ hững thông báo: “Có hai vấn đề, thứ nhất là ai phái anh tới giết tôi!”
“Thứ hai, mảnh vỡ trong lời của anh là gì?”
Đôi mắt Vạn Tuyệt đỏ ngầu: “Hahaha, đồ chó chết, cậu dám đối xử với tôi như vậy...”
“Hỏi gì đáp nấy!”
Diệp Bắc Minh thẳng thừng cắt ngang lời anh ta.
Kiếm Huyền Băng hạ xuống, một cánh tay của Vạn Tuyệt biến mất.
“Cậu chủ!”
Hai mươi mấy lão già cảnh giới Động Hư kia hết hồn, định bụng ra tay.