Đôi mắt huyết ảnh lạnh như băng, lại một tia máu khác chui vào mi tâm Đông Phương Xá Nguyệt.
Đông Phương Xá Nguyệt biết nếu bị sư phụ phát hiện mình nói dối thì sẽ chết rất thê thảm.
Cô ta chỉ đành nhớ lại mọi chuyện xảy ra tại di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ khi ấy.
Cô ta vốn định đổ tội cho Diệp Bắc Minh.
Nhưng rồi lại hồi tưởng đến chuyện xảy ra giữa hai người.
"Diệp Bắc Minh, thôi để tôi giúp cậu lần cuối!
Sau đó.
Đông Phương Xá Nguyệt chủ động sửa chữa hình ảnh trong ký ức của mình.
Trong hình ảnh.
Một người đàn ông đeo mặt nạ màu tím cướp lấy mảnh vỡ tháp Càn Khôn Trấn Ngục thứ ba kia.
“Diệp Càn Khôn! Cậu ta là ai?”
Người huyết ảnh bùng nổ sát khí.
Bùm!
Đông Phương Xá Nguyệt không chịu nổi, quỳ gối trên mặt đất: “Sư phụ, đồ nhi cũng không biết người nọ là ai!”
“Chỉ biết rằng thực lực của cậu ta rất đáng sợ, đến đồ nhi cũng chẳng phải là đối thủ của cậu ta!”
Dưới áp lực nghẹt thở kia.
Thần niệm của Đông Phương Xá Nguyệt dao động.
Hình ảnh trong đầu mơ hồ.
Hiện ra khung cảnh một nam một nữ quấn quýt.
“Hả?”
Sắc mặt huyết ảnh lại càng lạnh hơn: “Đông Phương Xá Nguyệt, gan to thật đấy!”
“Cơ thể của con bị người phá rồi hả? Chuyện lớn như vậy sao không bẩm báo cho sư phụ!”
Mặt Đông Phương Xá Nguyệt trắng bệch: “Sư phụ, con...”
Huyết ảnh lắc đầu: “Cơ thể của con không còn thuần khiết nữa, có tư cách gì giúp bổn tọa hồi sinh chứ?”
“Nhưng chín thân xác luân hồi còn lại không có vấn đề gì!”
“Tuy có chút tiếc nuối nhưng chín thân xác luân hồi cũng đủ dùng rồi!”
“Còn về phần con thì chết được rồi!”
Dứt lời, huyết ảnh vung tay lên.
Tia máu bùng nổ, lao nhanh tới chỗ Đông Phương Xá Nguyệt.
Rầm!
Đông Phương Xá Nguyệt bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng không chết ngay tại chỗ.
Cô ấy chỉ thê thảm quỳ rạp dưới đất, chỗ bụng lóe ra tia máu.
Nó ngưng tụ thành hư ảnh của một con huyết long, bao phủ Đông Phương Xá Nguyệt.
“Hả?”
Huyết ảnh kinh ngạc nhìn bụng của Đông Phương Xá Nguyệt: “Con có con của tên Diệp Càn Khôn kia sao?”
...
Cùng lúc đó, sâu trong lốc xoáy đỏ thẫm kia.
Diệp Bắc Minh bỗng nhiên mở to mắt.