Hai người bọn họ vừa mới vào trong thành, mùi máu tanh nồng đã xộc lên mũi!
Máu chảy nhuộm đỏ mặt đất!
Tô Tử Lăng giật mình: “Sao lại có nhiều máu thế này?”
Mười mấy hộ vệ phía sau quát khẽ một tiếng rồi nhanh chóng đóng cổng thành lại.
Diệp Bắc Minh nheo mắt!
Tô Hàn cưỡi ngựa lại gần: “Tô Tử Lăng, không ngờ cô còn dám trở về cơ đấy? Cô đúng là không sợ chết!”
Tô Tử Lăng sầm mặt: “Tô Hàn, cậu đang nói linh tinh gì thế?”
“Đồ xấc xược, cậu có tin tôi nói cho bố mẹ tôi biết không hả!”
Tô Hàn nhếch mép: “Bố mẹ cô chết rồi, cô có thể xuống địa ngục nói cho bọn họ biết!”
“Nhìn thấy vết máu trên mặt đất kia không? Là máu của bố mẹ cô đấy!”
“Cậu nói cái gì?”
Tô Tử Lăng ngẩn ra, đỏ ngầu: “Cậu dám rủa bố mẹ tôi? Cậu điên rồi đúng không? Nói vớ vẩn gì đấy hả!”
“Nó không nói vớ vẩn”.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cả chi tộc của bố mẹ cô đều đã đền tội rồi!”
“Tô Tử Lăng, hiện nay chỉ còn lại tàn dư là cô thôi!”
Những người vai vế cao nắm quyền quản lý nhà họ Tô xuất hiện!
“Bác cả, bác hai?”
Tô Tử Lăng run rẩy: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Không thể nào? Tuyệt đối không thể như vậy được!”
Các trưởng bối nhà họ Tô không nói gì, vẻ mặt hết sức lạnh nhạt.
Tô Hàn nhếch miệng cười: “Tô Tử Lăng, cô đã làm gì, chính cô không biết à?”
“Điện Chân Võ ra lệnh, tất cả những ai có liên quan đến Diệp Càn Khôn, giết không tha!”
“Ai bảo cô qua lại thân thiết với Diệp Càn Khôn như vậy?”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trở nên vô cùng sắc bén!
Tô Tử Lăng không tài nào chấp nhận nổi, cô ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nào, là giả, nhất định là giả!”
“Bác cả, bác hai, bố mẹ cháu không chết đúng không?”
“Mọi người lừa cháu đúng không?”
Giọng nói của Tô Bồi Phong hết sức lạnh nhạt: “Tô Tử Lăng, bố mẹ cô đã chết rồi!”
“Nếu cô tự sát ngay bây giờ, lão phu có thể cho cô được toàn thân!”
Mắt Tô Tử Lăng đỏ ngầu: “Xác bố mẹ tôi đâu rồi?”
Tô Bồi Phong cười khẩy: “Bọn họ đều là tội nhân, xác chết không thể được an táng trong phần mộ nhà họ Tô!”
“Đương nhiên là đang làm bạn với bầy chó hoang ở bãi tha ma ngoài thành rồi!”
Tô Tử Lăng tức run người: “Súc sinh, tất cả các người đều là súc sinh!”
“Bố mẹ tôi cống hiến cả đời cho nhà họ Tô, thế mà các ngươi lại vì một câu của Điện Chân Võ mà giết bọn họ!”
“Muốn trách thì trách chính mình ấy, vì sao lại làm bạn với Diệp Càn Khôn?”, Tô Bồi Phong tỏ ra hờ hững.
Tô Tử Lăng phẫn nộ gào lên: “Lẽ nào tất cả người nhà họ Tô đều nghĩ như vậy sao?”
“Chú năm, chú sáu! Dì mười ba!”
“Mọi người nói gì đi!”
Tất cả những người còn lại của nhà họ Tô nhìn Tô Tử Lăng với ánh mắt lạnh lẽo!
Im lặng là câu trả lời!
Tô Tử Lăng hoàn toàn tuyệt vọng!
Nụ cười trên mặt Tô Hàn tràn ngập ác ý: “Tô Tử Lăng, cô không mau tự sát đi còn chờ gì nữa?”
Một người phụ nữ đã kết hôn mất kiên nhẫn, bèn quát: “Mấy người thừa lời với đồ sao chổi này làm gì?”
“Người đâu, bắt cô ta lại!”