Trên quảng trường Chân Võ.  

 

Những người tu võ tham gia đại hội Chân Võ vẫn chưa rời đi mà cùng nhau chờ đợi kết quả cuối cùng.  

 

Đột nhiên.  

 

Ầm!  

 

Một tiếng nổ vang long trời lở đất, sấm chớp rền vang trên bầu trời quảng trường Chân Võ.   

 

Bia đá đại diện cho Thiên Bảng bỗng nhiên sáng lên!  

 

“Có chuyện gì thế?”  

 

Vô số ánh mắt đồng loạt ngước lên nhìn về phía Thiên Bảng.  

 

“Diệp Càn Khôn?”  

 

Mọi người sững sờ.  

 

Ba chữ Diệp Càn Khôn đứng ở vị trí thứ mười trên Thiên Bảng bỗng tỏa sáng rực rỡ, sau đó lao vọt lên vị trí thứ nhất trên Thiên Bảng như tên bắn!  

 

“Chuyện này…”  

 

“Diệp Càn Khôn, đứng đầu Thiên Bảng!”  

 

Hàng triệu người há hốc mồm, sợ đến mức không nói nên lời.  

 

Ở chỗ đăng ký, một thiếu nữ che miệng: “Ông ơi, ông mau nhìn kìa! Là cái người kỳ lạ đeo mặt nạ!”  

 

Ông lão bên cạnh trợn tròn mắt, cơ thể cứng đờ, lẩm bẩm: “Sao có thể thế được, thằng nhãi ấy vậy mà lại đứng thứ nhất trên Thiên Bảng ư?”  

 

Đột nhiên.  

 

Một luồng hơi thở cực kỳ mạnh mẽ bột phát từ sâu bên trong Điện Chân Võ: “Thiên Bảng chó đẻ gì chứ, hạ lệnh cho khắp thế giới Tam Thiên, phát lệnh truy nã Diệp Càn Khôn!”  

 

“Ai có thể bắt sống người này thì bắt đầu từ hôm nay sẽ là thế lực hàng đầu thế giới Tam Thiên!”  

 

“Kẻ nào dính dáng, giết không tha!”  

 

“Kẻ nào giúp đỡ bỏ trốn, giết không tha!”  

 

“Kẻ nào biết mà không báo, giết không tha!”  

 

Giọng nói vang vọng như sấm sét, một luồng sức mạnh vô hình tràn ra từ bên trong Điện Chân Võ!  

 

Luồng sức mạnh ấy lướt qua, mấy triệu người tu võ ở đó lập tức quỳ rạp xuống đất như ngả rạ!  

 

Bùm!  

 

Thiên Bảng tồn tại hàng nghìn, hàng vạn năm nổ tung, hóa thành bột phấn!  

 

Cuồng phong thổi qua, tan thành mây khói!  

 

“Trời…”  

 

Hàng triệu người tu võ trố mắt nhìn mà không thốt nên lời, trái tim chực vỡ tung thì kinh hãi!  

 

Thiên Bảng cực kỳ cứng rắn bị phá hủy rồi ư?  

 

“Ông ơi, ai lại dám to gan phá hủy Thiên Bảng thế?”, thiếu nữ ở chỗ đăng ký ngây người.  

 

Cô quay đầu lại nhìn ông của mình.  

 

Thì thấy sắc mặt tái nhợt của ông cụ, mặt cắt không còn một giọt máu: “Là bọn họ…”  

 

…  

 

Ba ngày sau, trên bầu trời một thung lũng nào đó.  

Một gợn sóng hiện ra giữa hư không, một chàng trai và hai cô gái bước ra từ bên trong.  

 

 

“Cuối cùng cũng ra được rồi!”  

 

 

Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ thở phào một hơi.

 

Sau khi Diệp Bắc Minh cất di tích Côn Luân Thượng Cổ vào thế giới bỏ túi, phép tắc của cả cấm địa Luân Hồi sụp đổ.  

 

Ba người suýt nữa mất mạng bên trong.  

 

 

Long Khuynh Vũ lấy mặt nạ vàng ra đeo lên: “Diệp công tử, Khuynh Vũ còn có việc phải làm, gặp lại sau!”  

 

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, Long Khuynh Vũ xoay người biến mất.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play