Bốn lão già cảnh giới Động Hư giật mình!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh bước tới trước mặt bốn lão già cảnh giới Động Hư, vung kiếm chém xuống!
Phập! Phập! Phập! Phập!
Bốn cái đầu người rơi xuống đất!
Trên khuôn mặt già nua của bọn họ vẫn còn in rõ biểu cảm sợ hãi tột độ, tại sao kẻ này lại dám thực sự giết bọn họ?
“Ồ!”
Những người còn lại hít sâu một hơi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Vị Ương tái mét lại: “Diệp Càn Khôn, anh gây ra họa lớn tày trời rồi!”
Con ngươi xinh đẹp của Sở Sở cũng thu nhỏ hẳn lại: “Với địa vị của Sở Vô Trần ở nhà họ Sở thì phen này sẽ gây ra một cơn rung chuyển long trời lở đất!”
Diệp Bắc Minh vẫn thản nhiên như thường: “Dù sao cũng đã giết rồi, chẳng sao cả!”
Sở Vị Ương ngẩn người!
Thế này mà còn chẳng sao ư?
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh chuyển mắt nhìn sang Sở Đẳng Nhàn!
Sở Đằng Nhàn sợ run lẩy bẩy nhưng vì cơ thể không nhúc nhích được nên ngay cả việc run rẩy cũng là chuyện xa vời!
“Diệp Càn Khôn... À, không, không, không, anh Diệp!”
“Không, không, không, đại nhân... Tôi mới là lợn, tôi mới là rác rưởi!”
“Xin ngài đừng giết tôi, tôi sẽ đưa cho ngài toàn bộ của cải của tôi! Xin hãy tha cho tôi lần này!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh băng giá: “Lúc mày muốn sáu người phụ nữ kia chảy cạn máu mà chết, sao mày không nghĩ tới lúc này?”
Anh vung tay lên, mười ba cây ngân châm rơi xuống!
Đâm vào trong người Sở Đẳng Nhàn!
“Đây là...”
Sở Vị Ương và Sở Sở nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh!
Lẽ nào người này lại là anh ta?
Không thể nào!
Bọn họ đã từng xuất hiện cùng một lúc, hơn nữa, người kia hoàn toàn không có tư cách để tiến vào cấm địa Luân Hồi!
“Á!”
Khoảnh khắc khi những cây ngân châm cắm vào người, Sở Đẳng Nhàn hét lên đau đớn xé gan xé ruột!
Điều khiến anh ta khổ sở nhất chính là cơ thể của anh ta không thể giãy giụa lấy một lần!
Anh ta chỉ còn nước chịu đựng cơn đau do Quỷ Môn Thập Tam Châm gây ra!
Trước ánh mắt lạnh lùng của Diệp Bắc Minh, Sở Đẳng Nhàn đã phải chịu đựng đau đớn tới chết!
Kiếm Không Tên chém xuống, thi thể của Sở Đẳng Nhàn nổ tung!
Mấy người còn lại của nhà họ Sở đều không có một ai được anh tha mạng, tất cả đều bị giết sạch!
Sở Vị Ương giật mình la lên: “Diệp Càn Khôn, anh điên thật rồi...”
Sở Sở cực kỳ ngờ vực: “Anh là chủ nhân của cây kẹo que à?”
Diệp Bắc Minh thầm than hỏng rồi, anh sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm nên có khả năng đã bị nhận ra rồi.
Anh chuyển mắt nhìn sang những người khác!
Mộ Dung Tình lập tức nói: “Anh Diệp, giữa chúng ta không hề có bất kỳ xung đột nào!”
“Cũng không hề có bất kỳ mâu thuẫn nào, xin anh giơ cao đánh khẽ!”
Mạc Huyền nóng ruột: “Anh Diệp, tôi đã nhận lỗi rồi!”
“Tôi xin thề, sau này anh bảo tôi làm gì, nhất định tôi sẽ không làm trái ý anh!”
Dao Cơ cũng nói theo: “Anh Diệp, cha tôi là một Yêu Hoàng!”
“Chỉ cần anh bảo vệ tôi bình an, tôi thề, từ giờ trở đi, anh sẽ là khách quý tối thượng của Yêu tộc!”