Trong con ngươi của lão già kia hiện lên vẻ tức giận: "Hừ, con kiến, chạy đi đâu?"
Lão ta không thèm để ý đến những người còn lại, đuổi theo Diệp Bắc Minh nhảy vào trong hồ!
Sở Vô Trần mỉm cười lắc đầu: "Lãng phí biết bao nhiêu thời gian với một đám như vậy, thật vô vị!"
Sở Vô Trần giơ lên một mặt dây chuyền hình tháp trong tay, quay đầu nhìn Sở Vị Ương: "Vị Ương muội muội, biết thứ này không?"
Sở Vị Ương biến sắc: "Tại sao vật này lại ở trong tay anh?"
Sở Vô Trần cười: "Em bảo người ta đưa một cô bé về, lại còn đặt tín vật lão tổ đưa cho em ở trên người con nhỏ?"
"Cô bé kia sao rồi? Con bé là đệ tử của tôi, anh dám tổn thương đến con bé, tôi sẽ không để yên cho anh!", Sở Vị Ương sải bước lên trước.
Một thanh thần kiếm phóng lên tận trời, rung lên giữa không trung!
Sở Vô Trần cười một tiếng: "Một con nhóc mà thôi, tôi còn chấp nhặt với con bé?"
"Em yên tâm, không ai có hứng thú với con bé cả".
Sở Vị Ương thở phào nhẹ nhõm!
"Nhưng có một việc, tại sao em lại phải giấu giếm chứ?"
Sở Vô Trần lạnh như băng nhìn chằm chằm Sở Vị Ương: "Em có tin tức về tháp Càn Khôn Trấn Ngục, vì sao không bẩm báo?"
..
..
Sở Vị Ương lạnh lùng đáp lại: "Tôi muốn điều tra tin tức xong mới bẩm báo cho lão tổ, không được à?"
"Sở Vô Trần, anh đang dạy tôi làm việc?"
Sở Vô Trần cười xấu xa: "Nếu tôi nói chuyện này cho lão tổ, Vị Ương muội muội biết chuyện nhưng không báo!"
"Em nói xem, mấy vị lão tổ sẽ nghĩ như thế nào?"
"Tôi nhớ bố của Vị Ương muội muội vừa mới đảm nhiệm chức vị quan trọng trong gia tộc!"
"Không phải là ý của ông ta đấy chứ?"
Sở Vị Ương thay đổi sắc mặt!
Tranh đấu gia tộc vô cùng tàn khốc.
Đặc biệt là ở loại gia tộc siêu cấp như nhà họ Sở, truyền thừa suốt mấy trăm đời, ăn người không nhả xương!
"Chuyện này không liên quan đến bố tôi!"
Sở Vô Trần lạnh nhạt mở miệng: "Em đi giải thích với lão tổ đi?"
Sở Sở tức giận nắm chặt tay nhỏ: "Sở Vô Trần, anh thật trơ tráo, tại sao lại đi uy hiếp chị Vị Ương?"
Sở Vô Trần nhìn Sở Vị Ương với ánh mắt đầy thâm ý, không nói gì.
Sở Vị Ương cắn cắn môi đỏ: "Anh muốn thế nào?"
Sở Vô Trần đang muốn nói chuyện.
Ầm ầm!
Hòn đảo giữa hồ bắt đầu chấn động kịch liệt, tòa bảo tháp kia phóng ra hào quang sáng chói!
Phù văn xung quanh lập lòe, một lực lượng cực kỳ run sợ bùng nổ!
Quét sạch tất cả như sóng thần!
Sở Vô Trần biến sắc: "Đáng chết, có người tiến vào! Chúng ta đi!"
...
Bên dưới hồ nước, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lặn xuống.
Sau lưng anh, lão già cảnh giới Động Hư đuổi theo không bỏ, lúc lão ta đến gần nước hồ, chúng chủ động tách ra.
"Con kiến nhỏ còn rất biết chạy, đáng tiếc, kết cục của con kiến chính là bị nghiền chết!"
Lão già cảnh giới Động Hư duỗi tay chộp lấy!
Ầm ầm!
Một móng vuốt cực lớn dài chừng trăm trượng trống rỗng xuất hiện, nước hồ trước mặt bốc hơi trong chớp mắt!
Diệp Bắc Minh cảm nhận được hơi thở tử vong ở sau lưng, uốn éo cơ thể!
Móng vuốt cọ sát qua!