Đông Phương Xá Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt nước trên đỉnh đầu.  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Các sư phụ, xin hãy chờ con một chút!”  

 

Ầm!  

 

Anh chợt giẫm mạnh chân một cái rồi lao đi như mũi tên rời cung.  

 

Thấy bóng Diệp Bắc Minh dần dần biến mất, Đông Phương Xá Nguyệt đột nhiên cười: “Ha ha, tên nhóc này thú vị thật, cậu ta sẽ không quay về ngay đâu!”  

 

“Các người mau kể cho ta nghe xem rốt cuộc tên nhóc này có lai lịch thế nào?”  

 

...  

 

Trên đỉnh Thang Trời, nửa canh giờ đã trôi qua.  

 

Sở Đẳng Nhàn lười biếng ngồi trên ghế: “Dư Khôn, biện pháp của cậu có vẻ như chẳng có tác dụng gì cả thì phải?”  

 

“Mấy người phụ nữ này sắp chảy cạn cả máu rồi nhưng tên ranh kia vẫn không chịu ngoi lên!”  

 

“Lãng phí mất nửa canh giờ của tôi, cậu có biết hậu quả là gì không?”  

 

Dư Khôn tái mét mặt, cánh môi không ngừng run rẩy: “Đại nhân, có khi Diệp Càn Khôn đã chết ở dưới đó rồi cũng nên!”  

 

“Ha ha, vậy hả?”  

 

Sở Đẳng Nhàn cười giả dối: “Nghĩa là cậu thực sự đã lãng phí nửa canh giờ của tôi phải không?”  

 

Dư Khôn sợ hãi quỳ phịch xuống ngay tại chỗ, suýt đái cả ra quần!  

 

“Đại nhân, xin ngài hãy giao việc này cho tôi!”  

 

“Xin hãy cho tôi một chút thời gian, tôi đảm bảo sẽ bắt Diệp Càn Khôn phải ngoi lên!”  

 

…  

 

Sở Đẳng Nhàn duỗi ra một ngón tay: “Được!”

Dư Khôn mừng rỡ: “Dạ được, tốt quá rồi, chỉ cần một canh giờ thôi ạ!”  

 

Sở Đẳng Nhàn cười gằn: “Cậu đáng để tôi chơi với cậu những một canh giờ hay sao?”  

 

“Tôi chỉ cho cậu mười lăm phút thôi, sau mười lăm phút nữa, nếu Diệp Càn Khôn vẫn không ngoi lên!”  

 

“Thì cậu tự biết kết cục của bản thân là gì rồi chứ?”  

 

Dư Khôn thầm hối hận chết đi được!  

 

Nếu biết trước sẽ thành ra thế này thì có chết anh ta cũng sẽ không ra mặt làm gì!  

 

“Diệp Càn Khôn, tất cả đều là tại tên khốn Diệp Càn Khôn mà ra!”  

 

Nét mặt của anh ta dần trở nên hung dữ, hai mắt đỏ rực nhìn xuống mặt hồ: “Mấy người phụ nữ có dính dáng tới Diệp Càn Khôn các người đều đáng chết, nếu tôi phải chết thì nhất định các cô sẽ phải chết trước tôi!”  

 

Dư Khôn hoàn toàn phát điên!  

 

Chân nguyên tuôn ra khỏi cơ thể, từng luồng sóng xung kích nện xuống mặt nước!  

 

Mấy người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên, Tô Tử Lăng, Long Khuynh Vũ bị mất máu quá nhiều nên khuôn mặt xinh đẹp đều đã tái nhợt!  

 

Lúc này, bị sóng xung kích tác động, bọn họ bị đánh bay ra ngoài!  

 

Người nào người nấy đều co giật toàn thân, cơ thể rét run, cực kỳ thê thảm!  

 

Vũ Sư Thiếp vỗ ngực: “May mà Diệp Càn Khôn không thích mình, nếu không thì đây đã là kết cục của mình rồi!”  

 

Mặc Bạch Y đỏ hoe mắt nhìn Long Khuynh Vũ dưới hồ nước, im lặng không nói.  

Đây là người phụ nữ mà anh ta thích nhưng lúc này anh ta lại chẳng thể làm được gì!  

 

 

“Muốn trách thì hãy tự trách bản thân tại sao lại thích Diệp Càn Khôn?”  

 

 

Những người tu võ còn lại đều đứng một chỗ, tỏ thái độ thờ ơ!  

 

 

Mặc dù sáu mỹ nhân tuyệt sắc chết đi đúng là đáng tiếc nhưng dù sao vẫn tốt hơn là mình bị giết chết!  

 

 

“Diệp Càn Khôn! Diệp Càn Khôn!”  

 

 

“Cút ra đây, mày cút ngay lên đây cho tao!”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play