Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, máu tươi trào ra từ thất khiếp.  

 

 

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Quả nhiên là cô chưa chết!”  

 

...  

 

Cùng lúc đó, trên đỉnh Thang Trời.  

 

Sở Đẳng Nhàn tối sầm mặt mày lội từ dưới nước lên.  

 

“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”  

 

“Cấm chế dưới đáy nước bị khởi động rồi, nếu để cậu ta dung hợp Long Thai chẳng phải dâng không cho cậu ta rồi còn gì!”  

 

Sở Đẳng Nhàn nổi trận lôi đình.  

 

Mọi người ngừng thở, không một ai dám quấy rầy Sở Đẳng Nhàn.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Dư Khôn nịnh nọt cười bảo: “Đại nhân, người muốn Diệp Càn Khôn đi ra ư?”  

 

“Ở chỗ tôi có một cách ạ!”  

 

Sở Đẳng Nhàn nhìn sang Dư Khôn, một luồng áp lực khủng khiếp giáng xuống.  

 

“Nếu cách của cậu vô dụng thì tôi sẽ cho cậu biết cái gì là sống không bằng chết!”  

 

Bùm!  

 

Hai chân Dư Khôn nhũn ra, quỳ gối xuống đất: “Đại nhân, khi Diệp Càn Khôn leo lên Thang Trời có dẫn theo mấy ả đàn bà!”  

 

Rồi anh ta chỉ vào Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên, Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ.  

 

“Dùng mạng của mấy ả đó mà mồi dụ thì hẳn Diệp Càn Khôn sẽ xuất hiện!”

Sáu cô gái nghiến răng nói: “Dư Khôn, đồ trơ tráo!”  

 

Sở Đẳng Nhàn mỉm cười: “Cách hay đấy!”  

 

“Trước đó, tôi cần phải làm một việc!”  

 

Anh ta vung tay tung áp lực về phía một đám người, mười mấy người nổ tung, máu thịt bay tứ tung.  

 

“Trước khi tôi xuống nước đã nhắc không cho ai được động đậy rồi!”  

 

“Ai cho các người đổi vị trí chứ?”  

 

Thấy Sở Đẳng Nhàn hung tàn như thế, người tu võ ở đây đều khiếp hãi.  

 

Sau đó.  

 

Sở Đẳng Nhàn lấy ra một cây dao màu đen: “Cây dao này của tôi rất đặc biệt”.  

 

“Miệng vết thương do nó gây ra sẽ vĩnh viễn không thể khép lại!”  

 

Rồi anh ta từ từ bước tới chỗ Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên, Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ.  

 

“Cẩn thận đó!”  

 

Sau cô gái cùng lùi về phía sau, e dè nhìn Sở Đẳng Nhàn.  

 

Sở Đẳng Nhàn nhếch mép cười: “Là tôi ra tay hay tự các cô ra tay đây?”  

 

Vương Như Yên nóng nảy nói: “Anh tưởng rằng bọn tôi sẽ đưa tay chịu trói sao?”  

 

Sở Đẳng Nhàn lắc đầu: “Tôi ra tay thì đến cả cơ thể cũng chẳng còn đâu đấy!”  

“Tôi không sợ chết...”  

 

 

Vương Như Yên vừa định ra tay thì Chu Lạc Ly giữ chặt cô ấy lại: “Thập sư muội, chớ kích động!”  

 

 

“Anh ta sẽ giết chúng ta đấy!”  

 

 

Vương Như Yên bình tĩnh lại.  

 

 

Chu Lạc Ly đi đến chỗ Sở Đẳng Nhàn: “Anh Sở, chúng tôi sẽ tự làm!”  

 

 

“Ha ha ha, tôi đây rất thích người thông minh!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play