Như vậy mới phù hợp với phong cách hành sự của tiểu sư đệ!  

 

Diệp Bắc Minh không thèm để ý tới phản ứng của mọi người, anh quả thực muốn mọi người phải kinh sợ: "Nhớ kỹ, nếu không có việc gì thì đừng gây phiền phức cho ông đây!"  

 

"Đây là lần đầu tiên, nếu có lần sau thì ông đây sẽ lấy mạng của anh đấy!"  

 

"Hiểu chưa?"  

 

Những lời này vừa thốt ra, trong đại điện lập tức yên tĩnh!  

 

Những lời này.  

 

Dường như không chỉ nói cho một mình Vương Chấn nghe!  

 

Vương Chấn tức giận đến suýt hộc máu: "Anh… Diệp Càn Khôn, anh…"  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: "Xem ra, anh còn chưa hiểu lời tôi nói!"  

 

Vừa nói xong, bóng người lóe lên rồi biến mất!  

 

Vương Chấn còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì toàn thân đã bị đánh bay ra ngoài, một lần nữa đập mạnh xuống đất!  

 

Anh ta vừa định đứng dậy.  

 

Có một chân đang giẫm trên đầu anh ta!  

 

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Như thế này có tốt hơn không? Đã nghe hiểu chưa?"  

 

Vương Chấn sợ đến gần như sụp đổ!  

 

Vừa rồi, trong nháy mắt, anh ta có một loại cảm giác mình sẽ chết chắc!  

 

Điên cuồng gật đầu: "Diệp công tử, đã hiểu, tôi đã hiểu rồi!"  

 

"Hiểu rồi thì cút ngay đi!"  

 

Anh đá văng Vương Chấn ra ngoài, xoay người trở lại chỗ ngồi không thu hút chút nào của mình!  

 

Giọng nói lạnh như băng của Trần Vô Diễn vang lên: "Diệp Càn Khôn, hành động của anh làm tôi nhớ đến một người!"  

 

"Đã từng có một người cũng không kiêng nể gì giống như anh vậy, giết người khắp nơi!"  

 

"Sau đó anh ta bị Vô Thủy Kiếm Hoàng truy sát, bị Thiên Đạo Tông của chúng tôi phát lệnh truy nã!"  

 

"Hiện tại sống như con chuột chạy qua đường, ẩn nấp không dám lộ diện!"  

 

"Anh kiêu căng phách lối như vậy, tôi lo lắng anh sẽ trở nên giống như người kia!"  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Phế vật, ai cho phép anh nói chuyện với tôi như vậy?"  

 

"Hôm nay ông đây đã dùng hết ba cơ hội khiêu chiến rồi. Nếu anh có can đảm thì tới khiêu chiến với ông đây đi!"  

 

"Tôi muốn vị trí thứ mười trên Thiên Bảng của anh!"  

 

Hừ!  

 

Trong đại điện vang lên một luồng âm thanh hít thở mạnh!  

 

Diệp Càn Khôn lại dám gọi Trần Vô Diễn là phế vật?  

 

Còn muốn ngồi vào hạng mười trên Thiên Bảng?  

 

Tô Tử Lăng sửng sốt, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc: “Anh ta thật sự dám nói như vậy!”  

 

Mặc Bạch Y, Võ Thiên Tuyệt nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh: “Người này từ đâu đến vậy!”  

 

Hoàn Nhi tỏ ra ngưỡng mộ: "Quào, điện hạ, anh ta thật đẹp trai!"  

 

Có một số đệ tử của Thiên Đạo Tông tức giận nhìn sang!  

 

Thánh nữ Tổ Long Điện quát lớn một tiếng: "Hoàn Nhi!"  

 

Trần Vô Diễn đập mạnh một cái lên bàn, tức giận đến mức phổi cũng sắp nổ tung: "Anh!"  

 

"Không dám sao?"  

Diệp Bắc Minh cười nói: "Không dám thì câm miệng lại cho ông đây!"  

 

 

"Được rồi, ngày mai, người đầu tiên mà ông đây giết sẽ là anh!"  

 

 

Ầm ầm!  

 

 

Một khí thế ngút trời bộc phát, Trần Vô Diễn đập mạnh một cái lên bàn trước mặt: "Diệp Càn Khôn, theo tôi lên võ đài đánh một trận đến chết!"  

 

 

Trong khoảnh khắc giọng nói vang lên, Trần Vô Diễn một bước đã đáp xuống giữa võ đài!  

 

 

Bùm!  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play