Bốn phía vẫn yên lặng như nghĩa địa.
Mọi người nghẹt thở trừng to mắt, khiếp sợ nhìn vào trong cấm địa Phong Ma.
Bọn họ nhìn thẳng vào đám mây hình nấm giữa trung tâm cấm địa Phong Ma kia.
“Ôi vãi!”
“Luồng sức mạnh vừa rồi... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Vô số người nuốt nước miếng.
Dạ Xoa Hoàng trầm ngâm, trong mắt phản chiếu hình ảnh cái đám mây hình nấm kia: “Chúng bây có chắc là Diệp Bắc Minh đã tiến vào cấm địa Phong Ma không?”
Một tên đàn ông thuộc Dạ Xoa Tộc quỳ xuống thưa: “Bệ hạ, thuộc hạ đã tận mắt chứng kiến!”
“Không chỉ có thuộc hạ mà những người khác cũng thấy Diệp Bắc Minh tiến vào cấm địa Phong Ma!”
Dạ Xoa Hoàng chớp mắt: “Rất có thể đó là sức mạnh của ma tỷ!”
Huyết Linh Hoàng vỗ đùi: “Không ổn, có lẽ cậu ta sắp nhận truyền thừa của ma tỷ rồi!”
Huyết Linh Hoàng vừa nói xong đã nhảy vọt vào trong cấm địa Phong Ma.
“Cái gì?”
Dạ Xoa Hoàng phản ứng lại rồi bám sát theo sau.
“Thằng nhóc đó sắp nhận truyền thừa của ma tỷ ư?”
“Không được, nhất định phải ngăn cản cậu ta!”
“Đi thôi!”
Những Ma tộc còn lại vô cùng kích động chạy vào trong cấm địa Phong Ma.
Cách đó không xa, nữ hoàng Ly Nguyệt lo lắng hỏi: “Lão tổ, chúng ta nên làm gì giờ?”
Lão tổ Tu La đứng một bên trầm ngâm nói: “Chúng ta cũng vào đó thôi!”
...
Lúc này, tế đàn màu đen vỡ nát, tất cả ký hiệu trên đó đều hư hại.
Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, mặt đất đổ sụp thành một lỗ thủng.
Một kiếm đơn giản kia như có thể phá trời lấp đất, Mạc Huyền chứng kiến Ám Sắc Ma Thần vừa mới ngưng tụ được cơ thể kia bị kiếm chém nát.
Biến mất ngay tức khắc không để lại chút cặn bã nào.
Bản thân Mạc Huyền cũng vô cùng thê thảm, áo bào đen trên người rách rưới như bị chó cắn.
Chỉ là dư chấn của một kiếm kia đã khiến gã trọng thương nặng nề rồi.
“Đại nhân, không!”
Mạc Huyền phẫn nộ gào lên: “Diệp Bắc Minh, mày có biết vì để có ngày hôm nay tao đã tốn biết bao nhiêu công sức không hả?”
“Hủy hết rồi, tất cả bị hủy hết rồi!”
“Nếu không có mày, đại nhân Ma Thần đã ngưng tụ được cơ thể hồi sinh từ lâu rồi!”
“Mày thật đáng chết, con mẹ mày thật đáng chết!”
“Tao muốn giết chết mày!”
Mạc Huyền gào lên, chật vật đứng dậy rồi lại té ngã lăn quay.
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười khẩy, máu tươi trào ra từ trong khóe miệng: “Mày cũng là người của Thiên Ma Tộc nhỉ?”
“Trông mày khá giống với bố tao nhưng mặc kệ mày là ai đi chăng nữa!”
“Dám làm bố tao bị thương thì chết mẹ mày đi!”
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ngay khi anh vừa định ra tay.
Phụt!