Cùng lúc đó, sâu trong hoàng cung Tu La Tộc.  

 

Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế rồng, Ly Nguyệt một bộ phục trang nữ hoàng tựa vào lòng anh.  

 

Nữ hoàng Ly Nguyệt đoan trang dịu hiền giờ đây đang ngượng ngùng đỏ mặt như thiếu nữ.  

 

Ánh mắt mơ màng: “Chồng ơi, đợi một lát...”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nghe.  

 

Lúc này, nữ hoàng Tu La chạy tới đại điện, chuẩn bị tìm hai người bàn bạc một số việc.  

 

Vừa đến ngoài đại điện, nghe được tiếng động bên trong đó.  

 

Mặt nữ hoàng Tu La đỏ bừng.  

 

Chỉ nói một câu: “Đang ban ngày ban mặt, sao ở đại điện làm...”  

 

“Thôi, sớm sinh nữ hoàng nhỏ cũng được!”  

 

Rồi cô ta xoay người bước đi: “Truyền lệnh xuống, không có mệnh lệnh thì không một ai được phép tới gần đại điện!”  

 

Một tiếng sau.  

 

Diệp Bắc Minh đang nhiệt tình chiến đấu bỗng huyết mạch trong mình sôi trào.  

 

Anh gầm lên: “Bố, bố tôi có chuyện rồi...”  

 

Ly Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh: “Chồng ơi, anh làm sao thế?”  

 

Diệp Bắc Minh lùi về sau.  

 

Xoạt...  

 

Anh nhanh chóng mặc quần áo vào: “Tiểu Tháp, ông cảm nhận được gì không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lời: “Cảm nhận được!”  

 

“Ở hướng tây bắc có khí tức của bố cậu rất nồng!”  

 

“Bổn tháp khôi phục được một phần một trăm sức mạnh nên có thể thấy được vài hình ảnh!”  

 

“Nhóc à, cậu xem đi!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Trước mắt Diệp Bắc Minh hiện lên một khung cảnh.  

 

Sâu trong một cung điện đá cổ xưa màu đen, một cái tế đàn cổ kính xuất hiện trước mặt anh.  

 

Dạ Huyền và Tử Huyền bị trói trên hai cây cột đá.  

 

Máu tươi nhỏ xuống tí tách, chảy dọc khe rãnh trên tế đàn.  

 

Cả tế đàn dần bị máu tươi nhuộm thẫm.  

 

Một người nấp mình dưới cái áo bào đen ẩn mình trong bóng đêm nói: “Kẻ nắm giữ luân hồi, tử vong và giết chóc, đại nhân Ma Thần!”  

 

“Tôi là người hầu trung thành nhất của người, mong người tỉnh giấc ạ!”  

 

Tế đàn màu đen lóe ra một tia sáng đỏ rực.  

 

Rồi nó hóa thành một bóng người đỏ như máu.  

 

Ngay khi nhìn thấy người họ, Dạ Huyền kinh hãi.  

 

Bóng người màu đỏ ấy giống hệt với người trong bức tranh vẽ về thập đại ma thần lưu truyền trong Ma giới.  

 

“Ám Sắc Ma Thần!”  

 

Dạ Huyền khiếp sợ nói: “Mạc Huyền, mày điên rồi!”  

 

“Mày dám giao dịch với Ám Sắc Ma Thần ư?”  

 

“Mày nguyện trở thành ma nô à?”  

Mạc Huyền bước lên cúi người xuống.  

 

 

Gã quỳ gối dưới chân người nọ: “Chủ nhân, đây chính là tế phẩm mà tôi chuẩn bị cho người ạ!”  

 

 

Đôi mắt đỏ tươi nhìn qua Dạ Huyền và Tử Huyền.  

 

 

Giọng nói người nọ trầm như vọng từ địa ngục lên: “Ha ha ha, dòng dõi Thiên Ma Hoàng!”  

 

 

“Thú vị đấy, ma nô, làm tốt lắm!”  

 

 

“Chỉ cần cắn nuốt hai kẻ này, ta sẽ cách bước hồi sinh không xa!”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play