Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

Người trong đại điện đều liếc mắt nhìn sang cửa vào.  

 

Dưới ánh mắt vô số người, một hình bóng thân quen đi tới.  

 

Ngay khi nhìn thấy người kia, cái thân già của Bạch Hạng Minh run lên, răng miệng va vào nhau cầm cập: “Diệp... Diệp Diệp Diệp Diệp... Diệp Bắc Minh?”  

 

Vương Chỉ Dao đỏ mắt: “Cậu Diệp... cậu... cậu còn sống sao?”  

 

Đạm Đài U Nguyệt bật khóc: “Có phải tôi đang nằm mơ không?”  

 

Hoa Côn Luân gắng gượng quay đầu lại, vừa khóc vừa cười nói: “Ha ha ha ha... nhóc Diệp à, cậu chưa chết!”  

 

Vương Bình An chảy hàng nước mắt máu: “Tạ ơn trời cao có mắt, hóa ra cậu còn chưa chết thật!”  

 

Bạch Hạng Minh hoàn hồn: “Không thể nào!”  

 

“Diệp Bắc Minh đã chết ở chiến trường Thái Cổ lâu rồi, cậu dám giả mạo cậu ta à?”  

 

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Cậu là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh không trả lời ông ta.  

 

Anh vung tay bắn ra vài cây ngân châm đâm vào cơ thể của bọn Vương Bình An và Hoa Côn Luân.  

 

Vút! Vút! Vút! Vút!  

 

Rồi anh lấy ra bốn viên đan dược nhét vào trong tay bọn họ: “Ăn đi!”  

 

“Ôi, chín đường đan văn, đan dược cấp đế!”  

 

Mọi người hít một hơi thật sâu.  

 

Ngoài Diệp Bắc Minh ra thì còn ai có thể luyện chế ra được loại đan dược cấp cao như vậy chứ?  

 

Bốn người họ không hề do dự nuốt đan dược vào bụng.  

 

Vết thương trên người họ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp với tốc độ mắt thường có thể thấy.  

 

Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi: “Chẳng phải ông bảo nuốt kim à?”  

 

Bạch Hạng Minh hoảng hốt liên lục lùi ra sau: “Diệp... cậu Diệp à, cậu nghe tôi giải thích...”  

 

Diệp Bắc Minh vung tay lên, ma khí ngút trời trào dâng.  

 

Nó ngưng tụ thành một bàn tay màu đen khổng lồ, tóm chặt cổ của Bạch Hạng Minh.  

 

“Cậu Diệp, tha mạng...”  

 

Bạch Hạng Minh sợ tới mức hồn bay phách lạc: “Tôi biết mình sai rồi, tôi sẽ nuốt kim ngay đây!”  

 

Ông ta giơ cây kim thép màu đỏ trên tay lên, chuẩn bị nuốt vào bụng.  

 

Vút!  

 

Ông ta bỗng nhiên đánh lén ném kim vào trái tim Diệp Bắc Minh: “Oắt con, chết cho lão phu!”  

 

“Đinh”.  

 

Cây kim thép màu đỏ trong tay ông ta dừng ngay trước trái tim Diệp Bắc Minh, dù ông ta đã dùng hết sức nhưng vẫn không thể nào làm xước da của anh.  

 

Cái xác già của Bạch Hạng Minh run rẩy, hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Không thể nào!  

Thể xác của thằng oắt con đó làm bằng bê tông cốt thép à?  

 

 

Sau đó.  

 

 

Một bàn tay khác của Diệp Bắc Minh tóm cổ tay của Bạch Hạng Minh.  

 

 

“Răng rắc”, cổ tay ông ta đã bị bẻ gãy.  

 

 

Cây kim thép màu đỏ rơi vào tay Diệp Bắc Minh: “Chẳng phải ông bảo nuốt kim à?”  

 

 

Giọng Bạch Hạng Minh run rẩy: “Đừng mà...”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play