“Bây giờ, cơ thể của Túc Hoàng đã khôi phục rồi, vậy đã đến lúc cho chúng cháu kết hôn rồi phải không ạ?”  

 

Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê nhìn thoáng qua nhau: “Túc Hoàng là thần nữ của Hoàng Cực điện, nếu vào nhà họ Phương quả thật có thể tăng thêm tiếng tăm cho nhà họ Phương!”  

 

“Hơn nữa, còn có thanh kiếm này nữa, nếu có thể nằm trong top một trăm của đại hội đại hội Chân Võ hai năm sau...”  

 

Phương Nguyên cười nói: “Lão tổ, trong cơ thể Túc Hoàng có huyết mạch Phượng Hoàng!”  

 

“Nếu cháu có thể giao hợp với cô ta thì rất có hy vọng tiến vào cảnh giới Chân Linh trước đại hội Chân Võ!”  

 

Hắn ta nắm chặt tay: “Còn cả thanh kiếm này nữa!”  

 

“Đừng nói là top một trăm, cho dù là top mười!”  

 

“Phương Nguyên cháu cũng có lòng tin!”  

 

Xoạt! Xoạt!  

 

Mắt Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê sáng ngời: “Được!”  

 

“Xem ra chúng ta phải đến Hoàng Cực điện một chuyến rồi!”  

 

...  

 

Sâu trong Hoàng Cực điện, trong một cung điện cổ kính.  

 

Một cô gái xinh đẹp không tỳ vết đang khoanh chân ngồi, chân mày khẽ run.  

 

Sắc mặt cô gái thay đổi liên hồi.  

 

Hình ảnh trong đầu khiến gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng.  

 

Cánh tay mềm mại mong manh không nhịn được vuốt ve người mình.

Thần nữ Túc Hoàng mở to mắt: “Tại sao? Tại sao mình lại nhớ tới mấy chuyện đó nhỉ?”  

 

“Cậu ta... rõ ràng cậu ta đã chết rồi mà!”  

 

...  

 

Chẳng biết đã qua bao lâu, sâu bên trong chiến trường Thái Cổ.  

 

Cơn lốc đen ngòm kia chấn động mãnh liệt.  

 

Ngay sau đó.  

 

Rầm!  

 

Làn khí hung bạo như sóng thần trào ra càn quét khắp thế giới Thái Cổ.  

 

Thánh Vực, Ma giới và thế giới Cao Võ đều chấn động.  

 

Người của vô số thế lực đều ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc thốt lên: “Chuyện gì thế?”  

 

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”  

 

Cùng lúc đó, cơn lốc xoáy đen ngòm kia dần tan biến hóa thành một đống hỗn độn.  

 

Một người thanh niên bước ra khỏi đống hỗn loạn kia.  

 

Sau lưng anh là chín con ma long đen tuyền gần rú liên hồi.  

 

Tay anh cầm ma tỷ, sương mù dưới chân quay cuồng.  

 

Trông anh như tử thần giáng trần.  

 

Cũng có khi giống Ma Hoàng thức tỉnh.  

 

“Tiểu Tháp, cuối cùng cũng thoát ra rồi!”  

Người thanh niên ấy chính là Diệp Bắc Minh.  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thong dong nói: “Cuối cùng bổn tháp đã khôi phục một phần một trăm sức mạnh, ma tỷ cũng nhận cậu làm chủ rồi!”  

 

 

“Bây giờ cảnh giới Siêu Phàm trước mặt cậu cũng chỉ là con kiến hôi”.  

 

 

“Giẫm chết lúc nào chả được!”  

 

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đi về trước đã, chẳng biết mẹ và các vị sư tỷ thế nào rồi!”  

 

 

“Tôi có một linh cảm xấu...”  

 

 

Ngay khi trở lại thế giới Cao Võ, Diệp Bắc Minh nói: “Tiểu Tháp, tìm kiếm nơi mẹ và sư tỷ của tôi mất tích!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play