"Thằng chó hoang, mày đi chết đi!"
Vạn Trường Thanh đột nhiên vùng lên!
Trong tay anh ta nhiều thêm một dao găm màu vàng kim, chém về phía yết hầu của Diệp Bắc Minh!
Thân thể của hai người gần như sát vào nhau, hoàn toàn không có chỗ tránh né!
...
Chợt thấy dao găm màu vàng sắp sửa chém đứt cổ Diệp Bắc Minh!
Lạch cạch!
Diệp Bắc Minh lại có thể dùng một góc độ vô cùng kỳ lạ, lập tức nắm chặt dao găm trong tay Vạn Trường Thanh!
Máu tươi tí tách chảy ra!
"Mày!"
Sắc mặt Vạn Trường Thanh hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh, vừa vặn đối diện với cặp mắt không có tình cảm kia.
Cánh tay anh ta điên cuồng dùng sức, muốn bẻ gãy ngón tay Diệp Bắc Minh, chém rơi đầu của anh!
Dao găm sắc bén "cạch cạch cạch" kẹt giữa khe hở của xương cốt.
Phát ra âm thanh khiến da đầu người ta tê dại.
Giọng nói như Tử thần vang lên: "Ban đầu tôi vốn có thể để lại cho anh toàn thây!"
Vạn Trường Thanh bị dọa sợ, nằm rạp trên mặt đất như một con chó chết: "Đại nhân, tôi biết sai..."
Vèo! Vèo! Vèo!
Mười ba cây kim châm rơi xuống, chui vào trong cơ thể Vạn Trường Thanh!
Trong đầu hiện lên cảnh địa ngục, hàng tỉ tỉ con ác quỷ đánh úp lại!
"Á..."
Vạn Trường Thanh phát ra tiếng kêu vô cùng hoảng sợ, thế mà bị dọa chết tươi!
Diệp Bắc Minh quay người, đi đến trước mặt Hạ Nhược Tuyết: "Em ăn những viên đan dược này vào trước đi đã, chúng có thể chữa trị vết thương của em!"
Hạ Nhược Tuyết nhợt nhạt mỉm cười: "May mắn có anh, nếu không phải anh đến kịp thì hậu quả khó mà lường được!"
Nhìn Hạ Nhược Tuyết nuốt đan dược xuống.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh híp lại: "Cô vốn không phải là Nhược Tuyết, tôi nói có đúng không?"
Nụ cười của Hạ Nhược Tuyết cứng lại: "Anh... Anh đang nói gì đó?"
"Đừng đùa chứ, Bắc Minh, em chính là Hạ Nhược Tuyết mà!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tuyết: "Đừng giả vờ nữa, thần nữ Túc Hoàng!"
"Cậu!"
Hạ Nhược Tuyết giật mình, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ không tưởng tượng nổi!
Nhanh chóng lùi lại, muốn chạy ra khỏi cung điện bằng đá!
Diệp Bắc Minh lập tức nắm lấy cổ tay của bà ta: "Muốn đi? Mau cút ra khỏi cơ thể của Nhược Tuyết!"
Hạ Nhược Tuyết đột nhiên mỉm cười, không hề có ý định phản kháng.
Bà ta lộ ra một biểu cảm hoàn toàn khác với Hạ Nhược Tuyết: "Diệp Bắc Minh, thật không ngờ đã bị cậu nhìn ra!"
"Bản thần nữ rõ ràng trốn rất kỹ, vì sao cậu vẫn nhìn ra được?"
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: "Tôi nói một lần cuối cùng, cút ra khỏi thân thể của Nhược Tuyết!"
"Nếu không, tôi cam đoan sẽ khiến thần hồn của bà mai một!"
"Ha ha ha ha!"
Hạ Nhược Tuyết cười to: "Thần hồn mai một? Cậu thử xem đi nào!"
"Tình huống hiện tại đã khác xa dĩ vãng rồi, lúc trước tôi ở trong thân thể Tôn Thiến vì muốn đoạt xá con gái của cậu!"
"Đáng tiếc, cô bé có ma huyết bảo vệ thân thể, cho nên tôi dứt khoát di chuyển mục tiêu!"
"Hạ Nhược Tuyết này là thể Kiếm Tâm, thiên phú chữa trị lại không tệ, hiện tại tôi gần như đã dung hợp một phần ba thân xác của cô ta!"
"Cậu khiến thần hồn của tôi biến mất, Hạ Nhược Tuyết sẽ chết theo đó!"