Tiếng nổ ầm ầm vang lên, sấm chớp va chạm với kiếm khí.
Làn khí khiếp người lan ra, mọi người kinh hãi lùi về phía sau, cả long đài chấn động.
“Hả?”
Đôi mắt già cỗi của Tần Hồng Bân thoáng hiện lên sự khiếp sợ: “Thằng nhóc này có thể đỡ được lôi pháp của lão phu ư!”
Ngay sau đó.
“Đó là thanh ma kiếm lấy từ chiến trường Thái Cổ!”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Vô số ánh mắt đổ dồn vào người Diệp Bắc Minh, tập trung nhìn vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay anh.
Ầm!
Tất cả mọi người ồ lên.
Ai nấy đều kinh ngạc.
“Có chắc không thế?”
“Hỏi thừa! Khí tức của thằng nhóc này mới cảnh giới Vực Vương, sao cậu ta có thể chống lại sức mạnh của Tần Hồng Bân chứ!”
“Chắc chắn là nhờ vào sức mạnh của thanh kiếm đó!”
Một lão già khác gật gù nói: “Thanh kiếm này rất đáng sợ, vậy mà lại có thể khiến người tu võ cảnh giới Vực Vương biến đổi!”
Ông lão đó vừa dứt lời, ánh mắt vô số người tu võ rực lửa.
Ánh mắt bọn họ đầy khát máu nhìn kiếm Càn Khôn Trấn Ngục như dã thú nhìn mồi.
Còn Diệp Bắc Minh lại như một con sơn dương lẫn vào bầy sói.
Bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác giết.
Người thanh niên đứng bên cạnh Hạ Nhược Tuyết là Vạn Trường Thanh.
Mặt anh ta đỏ lên vì phấn khích: “Lão tổ, vậy mà thằng nhóc đó lại có được thanh kiếm kia!”
Lão tổ nhà họ Vạn hơi khiếp sợ: “Đừng có vội, bây giờ cậu ta là con mồi của tất cả mọi người!”
“Cậu ta không sống nổi đâu!”
Mặt Hạ Nhược Tuyết hơi đổi.
Trong đầu bỗng vang lên một giọng nữ: “Bây giờ quyền khống chế cơ thể thuộc về tôi, cảm xúc của cô dao động sẽ ảnh hưởng tới tôi đó!”
Hạ Nhược Tuyết rất lo lắng: “Bắc Minh gặp nguy hiểm sao tôi không lo lắng cho được!”
Giọng nữ kia lại nói tiếp: “Đàn ông đều là chướng ngại vật trên con đường võ đạo!”
“Đưa tôi trở về thần miếu, tôi sẽ trả tự do cho cô!”
“Nếu không tôi sẽ đoạt xá cơ thể của cô!”
Diệp Nguyệt Thiền nhíu mày: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu ta chưa tiến vào chiến trường Thái Cổ thì đã đi đời rồi!”
Lão tổ nhà họ Diệp đứng cạnh chớp mắt: “Như vậy rất tốt, đợi đến khi cậu ta cận kề cái chết, lão phu sẽ ra tay cứu cậu ta một mạng!”
“Đế lúc đó sẽ để cậu ta mang ơn mình, tiếp đó mời cậu ta gia nhập nhà họ Diệp!”
“Cái gì?”
Diệp Nguyệt Thiền kinh ngạc: “Lão tổ, người định mời cậu ta gia nhập nhà họ Diệp ư?”
Không đợi lão tổ nhà họ Diệp đáp lời.
Một tiếng quát lạnh vang vọng khắp long đài.
“Nhóc con, mau giao thanh ma kiếm trong tay ra đây!”
Tần Hồng Bân vươn một bàn tay ra: “Lão phu sẽ giữ xác mày nguyên vẹn cho, nếu không giao, tao sẽ băm xác mày thành ngàn mảnh, khiến thần hồn mày biến mất!”