Ngay sau đó.
Những lão già đó thò tay vào trong ngực, mỗi người móc ra một miếng lệnh bài hình rồng.
“Thăng Long lệnh có phản ứng!”
“Đi, mau đi báo cho đám con cháu biết!”
“Bảo chúng tức tốc đến long đài, chuẩn bị tiến vào chiến trường Thái Cổ!”
Có người hiếu kỳ: “Vậy còn Diệp Bắc Minh thì sao?”
“Diệp Bắc Minh hả? Diệp cái quần á!”, một lão già áo xám phấn khích nói: “Chiến trường Thái Cổ sắp mở ra rồi, Diệp Bắc Minh có nghĩa lý gì so với chiến trường Thái Cổ chứ?”
...
Trong phòng, Diệp Bắc Minh nhanh nhảu hỏi: “Tiền bối Tử Long, Thăng Long lệnh phát sáng có nghĩa là có thể tiến vào chiến trường Thái Cổ à?”
“Tiến vào đó bằng cách nào thế?”
Tử Long trả lời không chút do dự: “Rót chân nguyên của cậu vào Thăng Long lệnh!”
“Vâng!”
Diệp Bắc Minh nghe theo.
Ầm!
Ngay lập tức, một vầng sáng chói lói chợt lướt qua.
Rồi nó bỗng biến mất.
“Minh Nhi!”
Diệp Thanh Lam thốt lên, nén giận trừng mắt nhìn Tử Long: “Tử Long, coi ông làm chuyện tốt gì kìa, chúng ta còn chưa kịp dặn dò gì mà!”
Tử Long cười bảo: “Chị dâu, đừng vội”.
“Thằng nhóc này có thể xử lý được hết mà, vả lại, chẳng phải chín mươi chín vị sư phụ của cậu ta đã tiến vào chiến trường Thái Cổ rồi à?”
“Có bọn họ ở đó thằng nhóc này sẽ không sao đâu!”
Diệp Bắc Minh chợt thấy hoa mắt chóng mặt, đợi đến khi anh mở mắt ra lại.
Anh bỗng thấy mình đã ở trong một lối đi hỗn loạn như một cái cầu thang trượt.
Một luồng sức mạnh thần bí đẩy anh di chuyển tới trước.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Tiểu Tháp, đây là đâu thế?”
“Tôi rót chân nguyên vào Thăng Long lệnh xong sao tới đây rồi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhóc à, đây là con đường không gian!”
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Con đường không gian ư?”
“Sao lúc tôi đi từ đại lục Thượng Cổ đến thế giới Cao Võ lại không có đi qua con đường không gian thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đại lục Thượng Cổ và thế giới Cao Võ nhìn như là hai thế giới khác nhau!”
“Nhưng thực tế chúng vẫn nằm trong cùng một thế giới!”
“Con đường không gian mà cậu đứng lúc này mới chính là thứ phải có khi đi xuyên qua cả một thế giới lớn!”
Bỗng nhiên.
Giọng điệu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục thay đổi: “Từ đã... khí tức này là...”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn chưa nói dứt lời thì giọng đã biến mất.
“Tiểu Tháp? Sao thế?”
Cho dù Diệp Bắc Minh có gọi to thế nào chăng nữa.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn luôn không hồi đáp.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện ra thậm chí đến cả liên hệ thần niệm giữa bọn họ cũng đã biến mất.
“Có chuyện gì thế này?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Ngay sau đó.