Nhìn thấy cảnh tượng này.  

 

 

"Diệp Bắc Minh, mày đang làm gì! Mau nhấc chân của mày ra!"  

 

"Mày đang tự tìm đường chết đấy!"  

 

"Anh ta tên là Tần Phàm, đến từ nhà họ Tần Thái Cổ!"  

 

"Mày điên rồi sao? Mày... Sao mày dám giẫm Tần thiếu dưới chân mình?"  

 

Mấy người trẻ tuổi đi cùng vô cùng hoảng sợ, hoảng hốt kêu la.  

 

Diệp Nguyệt Thiền cũng giật nảy mình: "Diệp Bắc Minh, đừng..."  

 

Diệp Thanh Lam biến sắc: "Minh Nhi, để lại cho anh ta một mạng!"  

 

Khuôn mặt Tần Phàm dữ tợn cười to: "Ha ha ha ha, thứ sâu kiến thế giới Cao Võ, mày đã thấy chưa?"  

 

"Ngay cả mẹ ruột của mày cũng không dám giết tao!"  

 

"Mày dám giết tao? Ha ha ha, mày có biết nhà họ Tần Thái Cổ có hàm nghĩa gì không?"  

 

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Ồn ào!"  

 

Tiếng "răng rắc" trầm đục vang lên!  

 

Đầu Tần Phàm nổ tung, âm thanh chợt im bặt.  

 

"A..."  

 

Từ trong thi thể của Tần Phàm lao ra một bóng mờ!  

 

Chạy trốn về nơi xa!  

 

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến hai chữ: Thần hồn!  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, quát lớn: "Nổ cho tôi!"  

 

Anh đấm ra một quyền!  

 

Rống!  

 

Một con huyết long xông ra, đuổi theo thần hồn của Tần Phàm, rồi ầm ầm nổ tung!  

 

Bốn phía lặng ngắt như tờ!  

 

Mấy người trẻ tuổi đi theo bị dọa không nói nên lời.  

 

Tần Phàm thực sự chết rồi, thần hồn đều đã diệt!  

 

Diệp Nguyệt Thiền hồ đồ, thân thể run nhè nhẹ.  

 

Đôi mắt đẹp của cô ta nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: "Cậu ta... Trên người cậu ta thật sự có bóng dáng của Dạ Huyền!"  

 

"Năm đó Dạ Huyền cũng sát phạt quyết đoán, giết mấy truyền nhân Thánh Tông liền một lúc!"  

 

Một giây sau.  

 

Vù!  

 

Một cỗ sát khí rung trời phong tỏa đám người Diệp Nguyệt Thiền.  

 

Giọng Diệp Thanh Lam vang lên: "Minh Nhi, chờ chút đã!"  

 

Diệp Bắc Minh thu lại sát ý, nhìn về phía Diệp Thanh Lam: "Mẹ?"  

 

Diệp Thanh Lam lắc đầu với anh, lại nhìn về phía Diệp Nguyệt Thiền: "Vừa rồi cô đã cứu tôi một lần, giờ tôi trả lại cho cô một mạng!"  

 

"Dẫn theo người của cô đi đi!"  

 

Diệp Nguyệt Thiền nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: "Chúng ta đi!"  

 

"Anh Diệp, chúng tôi cũng xin từ biệt!"  

 

Những người tu võ còn lại thấy thế thì chuẩn bị quay người rời đi.  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Từ từ đã!"  

 

Mọi người sửng sốt, sôi nổi dừng chân, hồi hộp nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

"Thiên Võ Tông, tám gia tộc Thần Huyết lớn, Kiếm Tông, Quỷ Sát Môn ở lại!"  

"Những người khác có thể đi!"  

 

 

Tạch! Tạch! Tạch!  

 

 

Mấy chục ngàn người của Thiên Võ Tông, tám gia tộc Thần Huyết lớn, Kiếm Tông, Quỷ Sát Môn như lâm đại địch!  

 

 

Hơn mười lão già cảnh giới Giới Vương bước ra khỏi hàng, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?"  

 

 

Đùng!  

 

 

Diệp Bắc Minh giẫm chân thật mạnh, một thanh kiếm gãy xuất hiện trong tay anh!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play