Diệp Thanh Lam quỳ trên mặt đất, gắt gao cắn răng: "Thẩm Thiên Quân, cậu đừng hòng tổn thương đến con tôi!"
"Hầy, tôi thật sự không muốn".
Thẩm Thiên Quân thở dài: "Vì sao bà nhất định phải ép buộc tôi chứ?"
Hắn ta nở nụ cười xán lạn, một tay khác bắt lấy long mạch thứ hai của Diệp Thanh Lam, thô bạo rút ra!
"Long mạch đã mất hết rồi, bà còn cần Long Tích làm gì?"
"Phế đi thôi".
Thẩm Thiên Quân lắc đầu.
Một chưởng rơi xuống!
Tiếng "răng rắc" giòn giã vang lên.
Long Tích của Diệp Thanh Lam đứt gãy.
Một cơn đau nhức kịch liệt thấu tận tâm can truyền khắp toàn thân bà, toàn bộ thân thể đều co rút lại!
Diệp Thanh Lam biến thành một người tàn phế, thê thảm ngã trên mặt đất.
Đúng lúc này, một tiếng gầm thét đầy thê lương vang vọng toàn bộ Tổng viện Giám sát: "Các người, tất cả các người, ai ai cũng đáng chết!"
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm từ trên đỉnh đầu vọng xuống, mọi người đều ngước đầu nhìn.
Trước mắt bọn họ.
Một bóng người giận dữ ngút trời lao nhanh như sao chổi xuống chỗ Thẩm Thiên Quân.
Thẩm Thiên Quân lập tức quay đầu lại.
Rầm!
Ngực hắn ta đau đớn, bay phắt ra ngoài, trên đường bay hắn ta thấy một gương mặt cực kỳ phẫn nộ.
Diệp Bắc Minh!
‘Thằng nhóc này lại lao ra từ trong long mạch ư?’
Thẩm Thiên Quân vừa bất ngờ vừa khiếp sợ: “Không thể nào, sao cậu ta có thể tổn thương mình?”
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Thẩm Thiên Quân rơi xuống đất, một đòn buộc phải lùi về sau bảy bước.
Mỗi một bước của hắn ta đều để lại một dấu chân to tướng trên mặt đất.
Rầm!
“Tên này có thể đánh lui Thẩm Thiên Quân ư?”
Ánh mắt bọn Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên và phu nhân Hợp Hoan đều đổ dồn vào người Diệp Bắc Minh.
Trong mắt họ là sự kinh ngạc xưa nay chưa từng có.
“Mẹ!”
Diệp Bắc Minh đi tới bên cạnh Diệp Thanh Lam, đôi mắt anh đỏ ngầu.
“Chủ mẫu!”
Mười vị sư tỷ chạy lại đây.
“Chủ nhân!”
“Anh Diệp!”
Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Hầu Tử và Trần Lê Y cũng chạy tới.
Sắc mặt Lạc Khuynh Thành khó coi: “Long tích bị phế, cột sống của chủ mẫu đã hóa thành bột phấn rồi!”