Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi, đừng giỡn nữa, mau trả chín đỉnh về đi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Con hấp thu long mạch rồi, xem thử mọi người lấy gì để hiến tế!”
Anh quát to: “Hấp thụ hết cho tôi!”
Gầm gừ!
Chín tiếng rồng ngâm vang lên.
Long tích của Diệp Bắc Minh tỏa sáng long lanh rực rỡ.
Ầm!
Long mạch trong chín đỉnh gào lên hóa thành hai mươi bảy tia sáng.
Hai mươi bảy tia sáng thành hai mươi bảy long mạch.
Chúng không chui vào long tích của Diệp Bắc Minh ngay.
Gầm gừ!
Ngay sau đó, tiếng rồng ngâm như xé rách trời cao vang vọng khắp chín tầng mây.
Gian phòng Diệp Bắc Minh đứng nổ tung, lực lượng từ long mạch giúp anh lơ lửng trên bầu trời Tổng viện Giám Sát.
“Diệp Bắc Minh?”
Vương Bình An, Hoa Côn Luân và các quản lý khác của Tổng viện Giám Sát đều khiếp sợ.
“Có chuyện gì thế?”
Đạm Đài U Nguyên và Vương Chỉ Dao xuất hiện.
Hầu Tử lao tới nói: “Ôi mẹ ơi, anh Diệp đang phát sáng kìa!”
Lăng Thi Âm và Ngô Kinh Diên kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mặt Trần Lê Y đỏ bừng, bàn tay trắng nõn nắm chặt: “Chủ nhân, chủ nhân đang lột xác!”
“Lột xác?”
Cả bọn sửng sốt.
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm đáng sợ hơn lại vang vọng.
Lúc này đây, tiếng vang ấy như xuyên thủng cả thế giới.
Chấn động cả bầu trời.
Vào thời khắc ấy, cả thế giới Cao Võ!
Lấy Tổng viện Giám Sát làm trung tâm.
Đại lục Huyết Thiên, đại lục Trung Thiên, đại lục Linh La, đại lục Linh Cốt và hàng chục đại lục khác của thế giới Cao Võ đều chấn động.
Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Có chuyện gì thế?”
“Khí tức mạnh quá, là long mạch!”
Trong một ngôi đền cũ kỹ, một bóng người già nua đang bước ra.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Là hướng Tổng viện Giám Sát!”
“Đi, đi xem thử!”
Vô số lão quái vật đứng ngồi không yên, dốc toàn bộ sức mạnh chạy tới Tổng viện Giám Sát.
Cùng lúc đó, ở sâu trong Thánh Tộc.
Một đám cầm quyền Thánh Tộc khiếp sợ nhìn về hướng Tổng viện Giám Sát.
Bỗng nhiên.
Rầm!
Cánh cửa truyền tống tỏa sáng rực rỡ, mấy người thong dong bước ra.
Bọn họ vừa tới thế giới Cao Võ liền biến sắc.