"Trong khoảnh khắc con người chết đi, thần hồn có cất giữ trong cơ thể, cũng không tiêu tán".
"Cha của Chu Nhược Giai là như vậy, nên sau khi cậu tu bổ cơ thể ông ta, ông ta mới sống lại!"
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra: "Ý ông là, dù cha của Nhược Giai bị chém đứt đầu".
"Cũng chỉ tương đương với bị thương thôi đúng không?"
"Còn cha mẹ của đại sư tỷ, vì chết quá lâu nên thần hồn đã tiêu tán lâu rồi?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: "Nhóc con rất thông minh, nói cái hiểu ngay!"
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: "Ngày đầu tiên ông biết tôi à?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cạn lời: "Không hổ là cậu!"
"Nhắc nhở cậu này, cậu từ cảnh giới Thần Vương bước ngang qua cảnh giới Thần Chủ, tiến vào cảnh giới Thần Đế ngay!"
"Dựa theo quy tắc của bổn tháp, cậu có thể chọn mở ra tầng bốn của tháp Càn Khôn Trấn Nhục!"
"Hoặc là mở bảo khố trong tháp một lần!"
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Không phải liên tục tăng lên mười cảnh giới nhỏ mới có thể mở bảo khố trong tháp một lần sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Địa bàn của tôi, tôi làm chủ!"
Diệp Bắc Minh chê: "Rốt cuộc tất cả quyền giải thích đều thuộc về ông đúng không?"
Anh không chút do dự: "Mở bảo khố!"
"Được!"
Dứt lời, một cánh cửa trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiện ra, mở ầm ầm.
...
Thánh vực, trong một cung điện đá cổ xưa.
Miếng hồn ngọc của Hàn Tông "răng rắc" vỡ nát, lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Một lát sau.
"Lần này, thật sự đã chết hết rồi!"
Một lão già mắt ưng nói:
"Thế giới Chân Võ, lại là thế giới Chân Võ!"
Rất nhiều người cau mày lại.
"Ngoài một lần bị diệt toàn quân triệu năm trước ra, chưa từng xảy ra chuyện tương tự!"
"Tôi nhớ lần trước là một người tên Diệp Phá Thiên đến từ Hoa tộc thuộc thế giới Cao Võ đúng không?"
"Lần này là ai làm?"
Có người suy ngẫm: "Chẳng lẽ lại là Hoa tộc?"
"Hừ!"
Một người đàn ông trung niên mặc áo tím khinh thường hừ lạnh: "Diệp Phá Thiên đã chết, Hoa tộc chỗ anh ta cũng gần như hủy diệt!"
"Tất cả long mạch của Hoa tộc đều bị rút đi, chỉ còn một long mạch cuối cùng cũng bị chặt đứt!"
"Khí vận đời đời kiếp kiếp đã bị đánh gãy!"
"Chỉ mới trôi qua một triệu năm, Hoa tộc có thể xoay người?"
Người kia cười một tiếng: "Cũng đúng, là tôi nghĩ nhiều rồi".
Thiếu phụ bên cạnh có đôi mắt đỏ bừng: "Bất kể là ai làm, con trai của tôi không thể chết vô ích!"
Bà ta cắn nát đầu lưỡi, hộc ra một ngụm tinh huyết!
Phun lên truyền tống trận!
Thiếu phụ gầm nhẹ: "Mời tổ tiên nhà họ Hạ hiển linh, Hạ Bội Cúc nguyện ý dùng ngàn năm tuổi thọ để đánh đổi!"
"Tái hiện lại cảnh tượng lúc con trai tôi chết!"
Vừa dứt lời, tiếng "vù" vang lên, truyền tống trận bắt đầu chấn động kịch liệt.
Ánh sáng màu đỏ như máu bên trong điện đá dâng trào, chẳng khác gì địa ngục Tu La.