Ngay sau đó.  

 

 

“Đây là thế giới Cao Võ à?”  

 

 

“Trông thật giống bãi rác!”  

 

 

“Nghe nói trước kia có người tới đây cướp bóc mấy chục lần, chỗ này còn long mạch à?”  

 

 

Một loạt giọng nói ngạo mạn vang lên.  

 

 

Người nhà họ Lạc tập trung nhìn họ.  

 

 

Đằng kia có ba mươi mấy thanh niên nam nữ quần áo lụa là đang khoanh tay đứng.  

 

 

Bọn họ đều dùng nửa con mắt nhìn người khác.  

 

 

Ở đằng sau bọn họ là hơn mười lão già híp mắt, cúi đầu.  

 

 

Trông họ như đang say giấc nồng vậy.  

 

 

Trừ phi đám nam thanh nữ tu kia gặp nguy hiểm chí mạng, nếu không thì bọn họ sẽ không ra tay.  

 

 

Cầm đầu là một người mặc đồ tím, người nọ nhìn thoáng qua người nhà họ Lạc: “Ai là gia chủ?”  

 

 

Lạc Chính Hùng nhanh chóng bước lên: “Tôi là Lạc Chính Hùng, là người đứng đầu nhà họ Lạc”.  

 

 

“Xin hỏi cậu đây là?”  

 

 

Người thanh niên mặc đồ tím lạnh giọng nói: “Hàn Tông!”  

 

 

“Hàn Lương chết thế nào?”  

 

 

Lạc Chính Hùng thầm than không ổn.  

 

 

Khi ông ta đang suy nghĩ nên giải thích thế nào.  

 

 

Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi đám đông nói: “Cậu Hàn à, Hàn Lương đã bị một kẻ tên Diệp Bắc Minh sát hại ạ!”  

 

 

“Cậu ta là sư đệ của con gái Lạc Chính Hùng, hơn nữa nghe nói rằng tên đó có huyết thống của Thiên Ma tộc!”  

 

 

“Ông nói gì?”  

 

 

“Thiên Ma tộc?”  

 

 

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

 

Trước cửa truyền tống, ba mươi mấy người thanh niên xôn xao bàn tán, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên kia.  

 

 

Đến cả hơn mười lão già đang híp mắt đằng sau cũng mở mắt.

 

Một luồng sát ý rét lạnh ập tới.  

 

Lạc Chính Hùng gầm lên: “Lạc Thạch Lăng, ông nói bậy gì đó, mau câm miệng cho tôi!”  

 

 

Lạc Thạch Lăng biết rằng đây chính là cơ hội xoay người duy nhất của mình.  

 

 

Chỉ có cách lật đổ Lạc Chính Hùng, ông ta mới có thể trở thành người đứng đầu Thánh Tộc.  

 

 

Lạc Thạch Lăng vừa định lên tiếng.  

 

 

Lạc Chính Hùng đã tức giận cắt ngang lời ông ta: “Lạc Thạch Lăng, hóa ra người nghe lén vừa rồi là ông!”  

 

 

“Ông còn dám nói xằng nói bậy nữa thì trục xuất khỏi Thánh Tộc!”  

 

 

Đồng tử Lạc Thạch Lăng co rút.  

 

 

Ông ta không chắc người của Thánh Vực liệu có giúp mình hay không.  

 

 

Ông ta nhìn Lạc Chính Hùng, hơi do dự nói: “Cậu Hàn, tôi...”  

 

 

Người thanh niên mặc áo tím tên Hàn Tông đưa tay lên, luồng lực lượng khủng khiếp ập tới.  

 

 

Lạc Chính Hừng bay về phía Hàn Tông.  

 

 

Hàn Tông bóp chặt cổ ông ta.  

 

 

Lạc phu nhân kinh hãi, lắp bắp: “Gia chủ!”  

Người nhà họ Lạc đầy hoảng sợ.  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

“Răng rắc”, cổ Lạc Chính Hùng bị Hàn Tông bóp nát.  

 

 

Động tác của gã rất lưu loát.  

 

 

Thi thể của ông ta nằm liệt trên mặt đất.  

Hàn Tông lạnh lùng nhìn Lạc Thạch Lăng: “Nói!” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play