“Cảnh giới Thần Vương trung kỳ bất phân thắng bại với cảnh giới Giới Vương ư?”  

 

“Trời ơi!”  

 

“Tên này nghịch thiên quá rồi phải không?”  

 

“Sát thần... Diệp Bắc Minh?”  

 

Trong ánh mắt bọn họ đầy sự kinh hãi mà xưa nay chưa từng có, Diệp Bắc Minh quá nghịch thiên!  

 

“Ha ha ha!”  

 

Lão Diệp phun máu tươi, e dè nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu... cậu rất mạnh, nhưng thật đáng tiếc!”  

 

“Chắc long tích là át chủ bài của cậu nhỉ?”  

 

“Không ngờ rằng chỉ thế giới Cao Võ lại có thể sinh ra một người như cậu!”  

 

“Không hổ là con cháu của nhà họ Diệp tôi, tiếc rằng, đời này của các cậu quá vô dụng!”  

 

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Ông nói gì? Ông có quan hệ với nhà họ Diệp hả?”  

 

“Một người sắp chết không cần biết nhiều vậy đâu, cậu cứ xuống dưới hỏi tổ tiên Diệp Phá Thiên của mình đi!”  

 

Lão Diệp hờ hững, lê lết cơ thể trọng thương của mình lại chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

“Tiểu sư đệ!”  

 

Lạc Khuynh Thành hét lên định đi tới.  

 

“Khuynh Thành!”  

 

Lạc Chính Hùng xuất hiện, ngăn cô ấy lại: “Đứng đó!”  

 

Cơ thể Lạc Khuynh Thành hơi run, nói: “Bố ơi, tiểu sư đệ bị trọng thương, con muốn đi cứu đệ ấy!”  

 

Người phụ nữ trung niên bước tới, liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Rồi thở dài nói: “Lục phủ ngũ tạng đã bị dập nát, không cứu được nữa... thật đáng tiếc...”  

 

“Đừng! Đừng mà!”  

 

Lạc Khuynh Thành giãy dụa kịch liệt nhưng lại không thể phản kháng.  

 

Lục Tuyết Kỳ cắn răng, lao tới che chắn trước người Diệp Bắc Minh: “Muốn giết tiểu sư đệ của tôi thì phải bước qua xác tôi!”  

 

Lão Diệp vừa đi vừa cười: “Các người sắp chết rồi, vậy để lão phu tiễn các người một chặng đường cuối nhé!”  

 

Ba mươi mét.  

 

Hai mươi mét.  

 

Diệp Bắc Minh tập trung cao độ, cầm chắc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.  

 

Mười lăm mét.  

 

Mười mét.  

 

Ngay khi chỉ còn cách Diệp Bắc Minh mười mét, lão Diệp dừng bước.  

 

Lão ta linh cảm nguy hiểm đang ập tới: “Lẽ nào thằng nhóc đó còn có sức giết mình ư?”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Giọng nói đầy phẫn nộ của Hàn Lương truyền tới: “Lão Diệp, ông còn đang do dự cái gì đó? Lên đi!”  

 

“Lên cho tôi mau! Chặt đầu thằng chó ấy cho tôi mau, tôi phải giẫm nát cái đầu đó!”  

Lão Diệp nhíu mày: “Cậu chủ, tôi...”  

 

 

“Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!”  

 

 

Hàn Lương xả một tràng mắng chửi: “Ông cái gì ông hả? Ông còn đang do dự cái gì?”  

 

 

“Tôi ra lệnh cho ông bây giờ chặt đầu của cậu ta dâng lại cho tôi!”  

 

 

“Vâng ạ, thưa cậu chủ”.  

 

 

Lão Diệp bất đắc dĩ.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play