Lạc Chính Hùng kinh hãi: “Tốc độ của thằng nhóc này nhanh thật đó!”
Người phụ nữ trung niên híp mắt nói: “Gia chủ, tôi thấy rồi, tôi còn có chút thích cậu ta đó!”
“Nếu có thể thì tôi hy vọng cho cậu ta thêm chút cơ hội nữa”.
Lạc Chính Hùng vừa định nói gì, nhẫn chứa vật bống phát sáng.
Ông ta lấy ra một khối ngọc, trong đó truyền tới một giọng nói: “Gia chủ, người của Thánh Vực tới rồi!”
“Cái gì?”
Lạc Chính Hùng và người phụ nữ trung niên đều biến sắc.
“Đi thôi, về!”
“Diệp Bắc Minh thì sao?”
“Mặc kệ trước đã, người Thánh Vực tới quan trọng hơn!”
Hai người nhanh chóng rời đi.
...
Gương mặt Vương Như Yên tái nhợt, máu tươi chảy trên người dần khô lại.
Tốc độ di chuyển của cô ấy chậm hơn.
Ba người đàn ông trung niên đuổi sát theo sau không ngừng nghỉ.
Người đàn ông mặt vuông nhe răng cười nói: “Mẹ kiếp, mạng của người phụ nữ này ghê gớm thật đó!”
“Bị trọng thương vậy rồi mà vẫn còn chạy nhanh đến thế!”
Một tên đồng bọn khác lạnh lùng nói: “Người phụ nữ đó thiêu đốt tinh huyết để tháo chạy, cùng lắm chỉ có thể chịu đựng chưa tới mười phút nữa!”
Bỗng nhiên, sắc mặt người nọ tái mét.
“Không ổn, đằng trước chính là Tổng viện Giám Sát!”
“Người đó muốn đi tìm Diệp Bắc Minh, mau ngăn lại!”
Người đàn ông mặt vuông hùng hổ nói: “Xem tôi!”
Trong tay người nọ xuất hiện một cây thương dài màu vàng, rồi ném mạnh ra ngoài như sao xẹt.
Vút!
Ngọn giáo xé gió bay tới.
Phập!
Cây thương dài xuyên thấu thân thể Vương Như Yên, khiến cô rơi từ mấy trăm mét trên không trung xuống, chặt chẽ đóng vào mặt đất!
Vết thương bị xé rách, lại không có chút máu tươi nào tuôn ra!
Máu của cô ấy sắp bị chảy cạn rồi!
Tạch tạch tạch!
Ba người kia hạ từ trên trời xuống, đi từng bước một về phía Vương Như Yên: "Chạy, cô chạy tiếp đi xem nào! Mẹ!"
"Con điếm, suýt chút nữa thật sự khiến cô chạy vào Tổng viện Giám sát!"
"Cô muốn đi thông báo cho thằng chó đẻ Diệp Bắc Minh đúng không, may mắn chúng ta phản ứng kịp!"
Người đàn ông mặt chữ điền dữ tợn nhìn thoáng qua hướng Tổng viện Giám sát: "Còn một trăm dặm nữa, đáng tiếc, thiếu một chút!"
Đột nhiên.
Một tiếng rít gào vang lên: "Thập sư tỷ!"
Ba người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng đen điên cuồng bay nhanh tới.
Lập tức đi đến bên cạnh Vương Như Yên.
Đôi mắt đỏ bừng, tràn ngập tơ máu: "Thập sư tỷ!"
Thấy dáng vẻ thê thảm của Vương Như Yên, Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên: "Tất cả các người đều đáng chết!"
...
...
Một thanh kiếm gãy xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, tiếng rồng ngâm vang lên, kiếm khí giáng từ trên trời xuống!
"Là Diệp Bắc Minh, chạy mau!"