“Vương Bình An, Hoa Côn Luân, chuyện này là do hai người gây ra”.
“Vậy nên cả hai tự làm đi!”
Sau khi trở lại nơi ở, Diệp Bắc Minh sắp xếp hơn mười nhẫn chứa vật chỉnh tề.
Một lần thu hoạch hơn mười nghìn thần nguyên, dược liệu lại càng không thể đong đếm.
“Những thần y, đan sư đó thật giàu có!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên vì ghen tị.
Những tài nguyên đó còn nhiều hơn tài sản của nhà họ Diệp nữa.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nhóc à, cậu hấp thu hết đống thần nguyên đó đi, nó có thể giúp cậu tiến vào cảnh giới Thần Đế là ít nhất!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Mỗi người một nửa!”
“Cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất bất ngờ: “Cậu chắc chưa đó? Nếu cậu chỉ hấp thu một nửa số thần nguyên đó thì chỉ có thể tiến vào cảnh giới Thần Chủ mà thôi”.
“Nếu muốn bước vào cảnh giới Thần Đế thì còn thiếu chút nữa”.
Diệp Bắc Minh cười sảng khoái đáp: “Hai ta là một mà, ăn mảnh không phải tính của tôi!”
“Hahaha!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nhóc à, nếu vậy thì bổn tháp không khách khí đâu”.
“Yên tâm, đầu tư của cậu sẽ sinh lời thôi!”
Đúng lúc này, có hai người đang đi vào.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng đứng dậy, xuất hiện ngay trước mặt Vương Bình An và Hoa Côn Luân: “Vương viện trưởng, ông Hoa, có việc gì thế?”
Sắc mặt Vương Bình An hơi tối tăm.
Hoa Côn Luân thở dài thườn thượt.
Hai người ấp úng cả buổi mới thốt thành lời: “Nhóc Diệp à, cậu vẫn nên rời khỏi Tổng viện Giám Sát thôi”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh đáp ngay.
“Cái gì?”
Vương Bình Anh sửng sốt.
Hoa Côn Luân ngây người chốc lát.
Trên đường cả hai người họ luôn lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ tức giận, sẽ phát điên, thậm chí sẽ giết người...
Đủ mọi loại tình huống có thể xảy ra.
Bọn họ chỉ không ngờ rằng Diệp Bắc Minh đáp ứng một cách dứt khoát như vậy.
Anh không nói lời nào thừa thãi.
Hoa Côn Luân rất xấu hổ: “Nhóc Diệp à, tôi...”
Lúc trước, là ông ta bảo Phùng Vũ mượn sức Diệp Bắc Minh, mời anh gia nhập Tổng viện Giám Sát.
Bây giờ lại là ông ta mở miệng đuổi Diệp Bắc Minh đi: “Là do tôi không tốt, không có cách nào bảo vệ cậu”.
Vương Bình An lắc đầu thở dài nói: “Nhóc Diệp à, cậu không nên giết bọn Trương Thiên Phàm!”
“Nếu cậu chọn cúi đầu trước Trương Thiên Phàm sẽ không đến nỗi lưu lạc đến mức này”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Tôi tập võ từ xưa đến nay đều không vì cúi đầu!”
“Nói đi nói lại, người ta đã muốn cái đầu tôi rồi, tôi còn cúi đầu thế nào đây?”
“Diệp Bắc Minh tôi có ngày hôm nay là do tự mở con đường máu đi lên mà có!”
“Nếu tôi chịu cúi đầu, năm mười tám tuổi ấy tôi đã chết ở Giang Nam rồi!”
Hai người họ im lặng.
Hoa Côn Luân cảm thấy rất xấu hổ: “Nhóc Diệp à, xin lỗi cậu”.
Vương Bình An lấy ra một cái nhẫn chứa vật nói: “Nhóc Diệp, trong này có chút tài nguyên tu võ, cậu cầm đi”.
Diệp Bắc Minh từ chối thẳng thừng: “Cảm ơn ý tốt của Vương viện trưởng, tôi không cần nó”.