Diệp Bắc Minh không hề chần chừ lấy một quyển sách ra: “Anh có một sư phụ, tên người là Đan Đế Bất Hủ!”
“Đây chính là “Đan Đạo Bảo Điển” của sư phụ anh!”
“Tay nghề luyện đan của anh là học được từ chỗ sư phụ đấy”.
“Bây giờ anh giao lại Đan Đạo Bảo Điển cho em!”
“Ôi? Thật vậy ư?”
Chu Nhược Giai ôm chặt quyển Đan Đạo Bảo Điển như nhận được báu vật: “Tốt quá, anh Bắc Minh!”
Cô nhảy vào lòng Diệp Bắc Minh rồi ôm chầm cổ anh.
Rồi hôn anh một cái.
Diệp Bắc Minh nghiêm nghị nói: “Học được rồi thì đốt nó đi!”
Chu Nhược Giai đáp: “Anh Bắc Minh, em nhớ rồi”.
Cô ngồi xuống bắt đầu lật Đan Đạo Bảo Điển ra đọc, đôi mắt xinh đẹp đầy chăm chú không chớp mắt.
...
Cùng lúc đó, trong đại điện Tổng viện Giám Sát.
Vương Bình An, Hoa Côn Luân và mười mấy thái thượng trưởng lão của Tổng viện Giám Sát đều có mặt ở đây.
Đối diện bọn họ là một ông lão phong thái xuất trần.
Đó chính là minh chủ của Đan Đạo Minh, Trương Thiên Phàm.
Đứng đằng sau ông ta là hơn trăm thành viên của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh.
Do dù là Vương Bình An cũng cảm thấy đầy áp lực.
Ánh mắt Trương Thiên Phàm lạnh lùng: “Vương Bình An, bổn minh chủ không có hứng lãng phí thời gian với ông ở đây!”
“Trong vòng hai tiếng đồng hồ, tôi muốn thấy đầu của Diệp Bắc Minh, lão phu sẽ cân nhắc cho Tổng viện Giám Sát một cơ hội chuộc tội!”
“Nếu không thấy được đầu của cậu ta, lão phu sẽ áp dụng hình phạt với Tổng viện Giám Sát!”
“Vương Bình An, ông chớ nên hoài nghi bản lĩnh của lão phu!”
Ông ta vô cùng ngang ngược, hệt như thần thánh định ra mọi quy tắc.
Dứt lời, người đằng sau ông ta lấy ra một cái ghế.
Trương Thiên Phàm ngồi xuống rồi nhắm mắt lại.
...
Trong phòng.
Sột soạt.
Chu Nhược Giai khép tờ “Đan Đạo Bảo Điện” cuối cùng rồi vứt nó vào trong lư hương.
Nháy mắt ngọn lửa đã bùng lên thiêu đốt nó.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Nhược Giai em đang làm gì thế?”
Chu Nhược Giai yếu ớt trả lời anh: “Anh Bắc Minh, chẳng phải nói học xong Đan Đạo Bảo Điển rồi thì đốt nó sao?”
“Đúng vậy, anh đã nói thế...”
Diệp Bắc Minh chợt giật mình: “Từ đã!”
Anh mở to mắt: “Em bảo là mình học xong nó rồi à?”
Chu Nhược Giai mỉm cười đáp: “Đúng vậy, em đã nhớ kỹ nội dung trong Đan Đạo Bảo Điển rồi”.
“Được, để anh kiểm tra em!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, hỏi liền một mạch Chu Nhược Giai mấy chục vấn đề.
Tất cả đều được cô trả lời rất trôi chảy.
Diệp Bắc Minh sững sờ: “Ôi mẹ ơi, không thể nào!”
“Lúc trước anh phải tốn cả một ngày trời mới có thể lĩnh ngộ hoàn toàn Đan Đạo Bảo Điển!”
“Nhược Giai, em chỉ tốn một giờ đã lĩnh ngộ được nó rồi ư?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Ánh mắt anh đầy sự ngỡ ngàng: “Đây chỉ là lý thuyết suông thôi. Nếu trí nhớ em tốt thì đúng là có thể ghi nhớ hết được”.
“Nhưng luyện đan không chỉ có lý thuyết mà việc thực hành mới là quan trọng nhất!”
“Nhược Giai, em luyện một lò đan dược cho anh xem!”