Một cái tát rơi xuống mặt Lạc Vô Tà!
Mắt Lạc Vô Tà đỏ bùng, giơ tay che mặt: “Chị, em là em ruột của chị đấy!”
“Chị vì một tiểu sư đệ không có máu mủ gì mà đánh em ư?”
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành đầy nghiêm túc: “Câm miệng, đừng bao giờ so mình với sư đệ của chị!”
“Chị?”
Vẻ mặt Lạc Vô Tà đầy kinh ngạc: “Chị, đừng có nói là chị thích thằng nhóc đó rồi nhé?”
“Em… Em nói linh tinh cái gì thế!”
Lạc Khuynh Thành có chút bối rồi, lập tức phản bác: “Cậu ấy… Cậu ấy chỉ là sư đệ của chị mà thôi, em đừng có nói lung tung!”
“Tiểu sư đệ là người lương thiện, dũng cảm, anh tuấn, lại có tài năng thiên bẩm!”
“Tốt với các sư tỷ muội khỏi phải bàn, cậu ấy vĩ đại như thế, sao chị có thể thích được cơ chứ!”
Lạc Vô Tà hoàn toàn ngây người!
Khóe miệng bất giác run run!
Thế không phải thích thì là gì?
Đột nhiên.
Lạc Vô Tà như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt trầm xuống: “Chị, em không có quyền ngăn cản chị thích thằng ranh đó!”
“Nhưng chị nhất định phải hiểu thân phận của mình, chị là Thánh Nữ của Thánh Tộc nhà họ Lạc”.
“Nó không có tư cách đứng ngang hàng với chị!”
“Gia tộc đã nghĩ đến chuyện cưới xin cho chị, đó là lý do chúng ta phải trở về Thánh Vực!”
Lạc Vô Tà trầm giọng xuống: “Nếu chuyện chị thích Diệp Bắc Minh bị bố biết…”
Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành co rụt lại: “Đủ rồi!”
Nửa tiếng sau.
Lạc Vô Tà rời khỏi sân viện.
Một ông lão áo đen lưng khòm đi tới: “Cậu chủ, gia chủ mời cậu sang bên kia một chuyến”.
Ánh mắt Lạc Vô Tà chợt lóe: “Dẫn đường”.
Hai người một trước một sau đi vào đại điện.
Một đôi nam nữ trung niên ngồi trên ghế, trông vô cùng uy nghiêm!
Trong đại điện có một thị nữ đang quỳ.
Đó chính là người hầu bên cạnh Lạc Khuynh Thành!
“Bố, mẹ!”
Lạc Vô Tà bỏ đi vẻ bất cần đời, sắc mặt tươi tỉnh chào hỏi.
Lạc Chính Hùng thản nhiên hỏi: “Vô Tà, sau khi chị gái con trở về Thánh Tộc thì ngày nào cũng có vẻ thấp thỏm không yên”.
“Con thân thiết với nó, bố hỏi con, có phải Khuynh Thành đã thích người nào rồi không?”
Lạc Vô Tà không có biểu cảm gì: “Bố, nếu chị có thích người nào thì sao con lại không biết được?”
“Bố nghe ai nói vậy?”
Lạc Chính Hùng thản nhiên liếc nhìn người hầu đang quỳ dưới đất!
Ánh mắt Lạc Vô Tà hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Cô dám ăn nói xằng bậy? Có phải muốn chết rồi không?”
Người hầu sợ tới mức run lên, vội vàng nói: “Gia chủ, tôi đâu dám nói lung tung”.
“Đó là do chính tai tôi nghe được, nửa tiếng trước, cậu chủ và Thánh Nữ đã nói thế!”
“Còn nói người đàn ông đó tên là Diệp…”
Lạc Vô Tà tát một cái, trực tiếp đánh gục người hầu nọ!
Lạc Chính Hùng liếc nhìn vợ mình, nhướng mày.
Lạc Vô Tà hừ lạnh một tiếng: “Bố, mẹ!”