“Tuy rằng bọn tôi giúp cậu nhưng cấm cậu tung hô với người khác rằng mình có quan hệ với Thánh tộc!”  

 

 

“Cấm cậu dùng danh nghĩa của Thánh tộc để hoành hành ngang ngược!”  

 

“Nói tóm lại, tuy tôi cứu cậu nhưng không có nghĩa cậu có tí xíu quan hệ với Thánh tộc”.  

 

Người thanh niên lười nhác kiêu ngạo nói xong.  

 

Rồi nhìn vào Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt chán ghét.  

 

Xong xoay người rời đi.  

 

Diệp Bắc Minh dõi theo bóng dáng người thanh niên biếng nhác ấy rồi hét lớn: “Đứng lại, có phải đại sư tỷ của tôi bảo anh tới không?”  

 

“Đại sư tỷ là người của Thánh tộc phải không?”  

 

Người thanh niên lười nhác kia dừng lại, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Tên họ Diệp kia, tôi nhắc cậu một câu cuối cùng”.  

 

“Cậu không có tư cách gọi người ấy là sư tỷ, cậu vĩnh viễn không thể nào với tới Thánh tộc chúng tôi đâu!”  

 

Người nọ cảnh cáo: “Tốt nhất là cậu quên người đó đi!”  

 

“Hơn nữa, không cần nói với bất kỳ ai rằng người đó là sư tỷ của mình!”  

 

“Từ nay trở đi, người đó không có liên quan gì với tất cả các người!”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Đây là ý của đại sư tỷ sao?”  

 

“Đúng thế”.  

 

Người thanh niên lười biếng kia mỉm cười đầy hàm ý: “Đương nhiên là ý của người đó rồi, người ta còn chẳng hề muốn gặp cậu nữa là”.  

 

“Bảo tôi tới đây cũng chỉ để phủi sạch tất cả quan hệ với cậu mà thôi!”  

 

“Không thể nào!”  

 

Trái tim Diệp Bắc Minh như bị bóp nghẹt: “Chắc chắn không thể, đại sư tỷ không phải là người như thế!”  

 

Người thanh niên lười nhác kia lắc đầu: “Nhóc con à, nhớ kỹ, cậu và người đó vĩnh viễn không phải là người cùng thế giới”.  

 

“Mặc cho cậu cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không có liên hệ gì với người ấy”.  

 

Cuối cùng người nọ lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh rồi nhanh chóng biến mất.  

 

Diệp Bắc Minh đứng đờ tại chỗ, đầu óc anh trống rỗng.  

 

Cặp mắt anh đỏ bừng.  

 

“Chúng ta làm sao đây?”  

 

Bùi Vân Hải nhìn về hướng Long Đảo rồi do dự hỏi: “Tiếp tục ra tay hay không đây?”  

 

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

Vài lão già bước ra khỏi đám đông.  

 

Bạch Thiên Cơ hoảng sợ: “Các ông bị điên rồi à? Lời Thánh tộc nói mà các ông cũng dám không nghe hả?”  

 

Một lão già trong đó âm u nói: “Lão phu không cam tâm!”

Ông lão mặc áo xanh bên cạnh trầm giọng xuống: "Thanh kiếm trong tay thằng ranh kia rất có thể được mang ra từ chiến trường thái cổ!"  

 

Một người cảnh giới Vực Chủ đi tới: "Nhất định trên người cậu ta có rất nhiều bí mật!"  

 

"Rõ ràng hôm nay chúng ta có thể tiêu diệt tộc Rồng Đen, chẳng lẽ lại bỏ ngỏ thế sao?"  

 

"Tiếp tục ra tay, dù sao thanh niên Thánh tộc kia cũng đã đi rồi!"  

 

Có người đề nghị.  

Bạch Thiên Cơ sợ hãi nhanh chóng lùi về phía sau: "Các người muốn ra tay thì tự ra tay đi, đừng có kéo nhà họ Bạch chúng tôi!"  

 

 

"Muốn giết Diệp Bắc Minh, sau này còn có cơ hội!"  

 

 

Bỏ lại những lời đó, hắn mang người nhà họ Bạch nhanh chóng rời đi.  

 

 

Những người khác đều sửng sốt!  

 

 

Ưng Bạch Mi không cam lòng nhìn về hướng Long đảo rồi cũng xoay người rời đi.  

 

 

"Anh Ưng, anh..."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play