Kiếm ý tử vong lao mạnh tới chỗ mi tâm Hạ Nhược Tuyết như sao chổi hệt như có ai khiêu khích nó.
Hạ Nhược Tuyết định né tránh nhưng kiếm ý tử vong lại chợt lóe không đâm vào mi tâm của Hạ Nhược Tuyết.
Kiếm ý tử vong trên người Diệp Thanh Lam đã bị hóa giải.
Cơ thể Hạ Nhược Tuyết mềm nhũn, ngã vào trong Long Trì.
“Nhược Tuyết!”
Diệp Bắc Minh quát to rồi nhảy vào trong Long Trì.
Diệp Thanh Lam cũng mở to mắt nhanh chóng lại gần Hạ Nhược Tuyết.
Rồi bà đẩy Diệp Bắc Minh đang hớt hải chạy tới ra.
“Tránh ra!”
Bà tự tay ôm chặt lấy Hạ Nhược Tuyết rồi nói: “Đứa con dâu này mẹ nhận rồi!”
“Nếu con dám phụ bạc con bé thì mẹ sẽ đánh gãy chân con!”
Diệp Thanh Lam nở một nụ cười hiền hậu: “Con trai ngoan, con không có ý kiến gì đâu nhỉ?”
Bọn Hắc Long Vương và kiếm nô: “...”
“Mẹ, con không có ý kiến gì!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, cẩn thận kiểm tra tình hình của Hạ Nhược Tuyết một lượt.
Cô ấy chỉ ngất xỉu vì mất máu quá nhiều mà thôi, không đáng lo ngại.
...
Trong phòng, Diệp Bắc Minh ân cần bôi thuốc mỡ cho Hạ Nhược Tuyết.
Đảm bảo trên người cô ấy sẽ không để lại sẹo.
Sau khi xong việc, anh khoanh chân ngồi xuống, lấy thần nguyên có được từ Tổng viện Giám Sát ra.
Rồi trực tiếp cắn nuốt nó.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Bắc Minh bỗng mở to mắt.
Cảnh giới của anh đã tăng cấp từ cảnh giới Thần Chủ sơ kỳ đến cảnh giới Thần Chủ trung kỳ.
“Nhanh vậy sao? Quá khó tin rồi đó!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười trả lời: “Đây chính là nguyên nhân bổn tháp bảo cậu lựa chọn thần nguyên đó”.
“Ngoài long mạch và các loại bảo vật thì thần nguyên chính là loại năng lượng thuần khiết nhất”.
“Cậu có thể trực tiếp hấp thu nó biến nó thành sức mạnh của mình!”
Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Những người khác cũng có thể hấp thu nó à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Không thể nào, hấp thu được là do thể chất thằng nhóc nhà cậu đặc biệt thôi”.
“Nhờ tu luyện Thiên Ma Cửu Biến mới có được năng lực ấy”.
“Đối với người bình thường, thần nguyên là tiền giao dịch, là năng lượng khởi động trận pháp!”
Vừa nói xong, trên bầu trời Long Đảo bỗng nhiên có một tia sấm sét giáng xuống.
Ầm ầm!
“Đây là...”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vừa mừng vừa sợ nói: “Vãi chưởng, thiên kiếp!”
“Ha ha ha ha, nhóc à, cậu nghịch thiên thật đó!”
“Mau tránh ra!”
Diệp Bắc Minh cũng cảm giác được từng tia sấm sét cuồn cuộn hung tợn trên đầu mình bèn ôm lấy Hạ Nhược Tuyết rồi thi triển Ảnh Thuấn.
Nháy mắt cả hai đã chạy tới vài trăm mét.
Rầm!
Tiếng nổ rung trời lệch đất vang lên, nơi Diệp Bắc Minh vừa đứng nát vụn.