Kiếm Chủ Bất Diệt hít sâu rồi nói tiếp: “Đúng là ta dạy con không phí công, chỉ số thông minh của con cao thật đấy”.  

 

“Con chỉ biết chút thông tin mà đã có thể phỏng đoán được thế rồi!”  

 

“Vậy nên, con đoán đúng rồi hả?”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn thẳng hỏi.  

 

“Đoán đúng rồi”.  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt gật đầu.  

 

Dù Diệp Bắc Minh đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn rất kinh ngạc: “Vậy nên đúng là vì long mạch ư?”  

 

“Đúng thế”.  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt gật đầu: “Tất cả đều vì long mạch, con đã mở ra long tích!”  

 

“Ắt hẳn sẽ biết sức mạnh của long mạch đáng sợ nhường nào!”  

 

“Trên người của con chỉ có một long mạch mà đã có thể dùng sức mạnh của cảnh giới Thần Chủ giết cảnh giới Vực Vương rồi!”  

 

“Vậy nếu trên người con có chín mươi chín long mạch thì sao?”  

 

Trên người có chín mươi chín long mạch ư?  

 

Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập.  

 

Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh như nắm được cái gì đó.  

 

Nhưng mà linh cảm ấy chợt lóe qua rồi biến mất.  

 

“Sư phụ, long tích có thể chứa chín mươi chín long mạch ư?”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi.  

 

Sâu trong ánh mắt Kiếm Chủ Bất Diệt hiện lên sự bối rối.  

 

Rồi nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi”.  

 

“Hôm nay sư phụ tới đây chủ yếu nói cho con chuyện long mạch biến mất thôi”.  

 

“Và nhắc nhở con một câu Tổng viện Giám Sát cũng không phải nơi an toàn, con phải cẩn thận!”  

 

Sau khi nói xong, Kiếm Chủ Bất Diệt vội vã rời đi.  

 

Diệp Bắc Minh đứng đó, nhíu mày: “Sư phụ Kiếm Chủ muốn nói cái gì đây?”  

 

Sau khi anh trở lại Kiếm Tông, mọi người còn chưa giải tán.  

 

“Diệp Bắc Minh đã trở lại!”  

 

“Hở, sao không thấy Kiếm Chủ Bất Diệt kia nữa?”  

 

Dưới vô số ánh mắt, Diệp Bắc Minh chậm rãi bước tới chỗ lão tổ Kiếm Thần: “Nếu muốn trở thành kiếm nô của tôi thì phải ký khế ước nô lệ với tôi!”  

 

“Lão tổ, không được!”  

 

Trái tim người trong Kiếm Tông run rẩy.  

 

Lão tổ Kiếm Thần gật đầu không chút chần chừ: “Được!”  

 

Ông ta cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu.  

 

Diệp Bắc Minh cũng trích một giọt máu.  

 

Hai giọt máu dung hợp trong không trung, vài ấn ý đỏ như máu chợt lóe lên.  

 

Diệp Bắc Minh đỡ Hạ Nhược Tuyết dậy rồi bước tới chỗ Hắc Long Vương: “Kiếm nô, tôi chờ ông ở bên ngoài, tôi cho ông mười phút!”  

 

“Vâng!”  

 

Lão tổ Kiếm Thần gật đầu.  

 

“Sư phụ Hắc Long, chúng ta đi thôi!”  

 

“Được!”  

Hắc Long Vương gật đầu rồi dẫn Diệp Bắc Minh và tộc Rồng đen rời đi.  

 

 

“Lão tổ!”  

 

 

“Người...”  

 

 

Tề Đạo Khung và người của Kiếm Tông đều quỳ gối khẩn cầu lão tổ Kiếm Thần đừng rời đi.  

 

 

Nhưng lão tổ Kiếm Thần lại rất kiên quyết: “Bắt đầu từ hôm nay, trên thế giới này không còn lão tổ Kiếm Thần nữa mà chỉ có kiếm nô thuộc hạ của cậu Diệp mà thôi!”  

 

 

Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao, Phùng Vũ.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play