“Dám đánh trả à? Ông tưởng bổn vương không tồn tại hả?”
Rồi ông ta hét to: “Mau quỳ xuống tạ tội với đồ đệ tôi...”
Ầm!
Hắc long trảo giáng xuống hệt như sao xẹt.
Ô Cổ chết trân run rẩy như bị sét đánh.
Đôi chân ông ta cong lại, quỳ rạp xuống đất.
“Hắc Long Vương, ông bị điên rồi!”
Ô Cổ trừng to mắt, ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn và điên cuồng.
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh đã đứng trước người Ô Cổ, anh giơ kiếm Trấn Ngục lên cao: “Nhớ kỹ, đánh mẹ tôi bị thương thì cho dù là ai đi chăng nữa cũng đều phải chết!”
Lúc này.
Viện trưởng Tổng viện Giám Sát Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao và Phùng Vũ vội vã chạy tới đây.
Sau khi biết được chuyện của nhà họ Diệp bọn họ bèn dịch chuyển tới.
Đúng lúc thấy cảnh đó, Vương Bình An kêu lên: “Diệp Bắc Minh, nếu cậu giết ông ta sẽ gây ra họa lớn đó!”
“Nhóc Diệp à, nghe lời viện trưởng Tổng viện đi, mau buông kiếm xuống!”
Hoa Côn Luân sợ tái mặt.
Cơ thể mềm mại của Vương Chỉ Dao cứng đờ.
Phùng Vũ bị dọa choáng váng.
Chuyện quái gì xảy ra thế?
Diệp Bắc Minh ngó lơ bọn họ.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không chút khách khí chém xuống cổ Ô Cổ.
“Cậu... cậu dám giết tôi hả?”
Đôi mắt nhăn nheo của Ô Cổ co rút lại, một cơn giận ngút trời bùng lên trong lòng ông ta: “Ranh con, lão phu là lão tổ của Kiếm Tông đấy!”
“Cậu có biết hậu quả khi giết lão phu là gì không? Tất cả những kẻ liên quan tới cậu...”
Phụt!
Giọng nói líu ríu của ông ta im bặt.
Đầu Ô Cổ lăn tròn trên mặt đất.
Diệp Bắc Minh nhấc chân, giẫm mạnh xuống.
“Rầm”, đầu ông ta nổ tung.
Gọn gàng dứt khoát.
Cả không gian tĩnh lặng.
Mọi người sững sờ chết trân đứng nhìn vào bóng dáng của Diệp Bắc Minh.
“Điên rồi, điên thật rồi!”
“Cậu ta đã chém đầu lão tổ thứ sáu của Kiếm Tông ư?”
“Ôi trời ơi...”
Người của Đế tộc và những người tu võ khác chết lặng.
Đế Khởi La ngơ ngác, cái miệng nhỏ nhắn há hốc.
Đế Khuyết kinh hãi nhìn, gương mặt già nua đỏ bừng, máu nóng sôi trào.
Tên nhóc con này đúng là gan to tày trời.
Cơ thể Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao và Phùng Vũ cứng đờ.
“Tên chó chết, cậu!”