“Chuyện gì thế?”
Vố số thế lực trong đại lục Linh La đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lòng không hiểu sao khiếp sợ.
Đế tộc.
Đế Khởi La nghe tiếng rồng ngâm xong bèn hớt hải vào vào chủ điện của Đế tộc.
Các trưởng lão của Đế tộc đã tụ tập lại đây từ lâu, đúng lúc đó có một người đàn ông trung niên vội vàng chạy vào: “Xảy ra chuyện lớn rồi ạ, Hắc Long Vương dẫn theo hơn mười con Rồng đen xông vào Kiếm Tông ạ!”
“Cái gì?”
Người trong Đế tộc biến sắc.
“Chẳng phải tộc Rồng đen ẩn cư ở đại lục Chân Võ ư? Sao lại xông vào đại lục Huyết Thiên chứ!”
“Đi, mau tới Kiếm Tông xem thử!”
Không chỉ có Đế tộc mà các thế lực khác sau khi biết tin bèn lũ lượt kéo tới Kiếm Tông.
...
“Nếu tộc Rồng đen đã không biết điều rồi!”
Tề Đạo Khung bước lên nói: “Vậy hôm nay lão phu đành phải giết rồng rồi!”
“Kiếm đâu!”
Ông ta hét to, một thanh thần kiếm bay từ sâu bên trong Kiếm Tông vào tay Tề Đạo Khung.
Khí thế ông ta bỗng tăng vọt.
“Giết rồng ư?”
Hắc Long Vương bật cười rồi tung ra một trảo: “Ông tưởng mình là Diệp Phá Thiên à?”
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Tề Đạo Khung và kiếm bay ra ngoài.
Gương mặt già nua te tua, máu tươi chảy ra giàn dụa.
Ông ta phun tra một ngụm máu tươi giữa không trung, trông vô cùng chật vật.
“Ông!”
Tề Đạo Khung ổn định lại cơ thể đứng vững vàng, đôi mắt trừng to như sắp lồi ra ngoài, ánh mắt rực lửa nói:” Chúng ta đều ở cùng cảnh giới, cùng cảnh giới Vực Chủ, ông dựa vào đâu mà...”
“Ồn ào quá!”
Hắc Long Vương lại vụt nhẹ một cú tát.
“Ông dám!”
Tề Đạo Khung không phục gào lên.
Ông ta cố sức phản kháng.
Nhưng rồi vẫn chẳng làm được gì mà còn bị đánh bay ra ngoài.
Long Châu đã trở về với tộc Rồng đen rồi.
Có Long Châu trong tay, cùng cảnh giới thì Hắc Long Vương vô địch.
Tề Đạo Khung vừa mới đứng lên thì một cái vuốt rồng từ trên trời giáng xuống, đè nặng lên người Tề Đạo Khung.
“Lão tổ!”
“Đại ca!”
Người của Kiếm Tông chết trân.
Các thế lực khác trên đại lục Linh La vừa kéo tới Kiếm Tông đúng lúc thấy cảnh đó.
“Ôi...”