Bảy ông lão xuất thần như thần tiên đang ngồi trên ghế thái sư.
Sau lưng bọn họ là bài vị của tổ tiên Kiếm Tông được sắp xếp từng tầng như Kim Tự Tháp.
Hơn mười nghìn đệ tử nội môn của Kiếm Tông đứng canh, kính cẩn e dè nhìn bảy ông lão kia.
Bọn họ là Kiếm Tông Thất Tử.
Bảy vị lão tổ cảnh giới Vực Chủ.
Nhờ vào sự tồn tại của bảy người bọn họ mà Kiếm Tông mới có thể vững vàng làm một trong những thế lực hùng mạnh nhất đại lục Linh La.
Nhờ họ mà Kiếm Tông có thể sánh ngang với Đế tộc.
Lục này, Hạ Nhược Tuyết đang bị trói tay trói chân đứng trong đại điện của Kiếm Tông.
“Cô nàng chính là đệ tử của tên phản bội kia ư?”
Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên: “Trước bài vị của liệt tổ liệt tông Kiếm Tông mà sao còn không mau quỳ xuống nhận tội!”
Các đệ tử đều nhìn chằm chằm vào Hạ Nhược Tuyết.
“Đồ phản bội!”
“Mau quỳ xuống!”
“Đồ phản bội, mau quỳ xuống!”
Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu lên, ưỡn ngực nói: “Sư phụ của tôi là Vạn Đạo Kiếm Chủ, không phải là đồ phản bội gì hết!”
“To gan!”
Lão già bắt Hạ Nhược Tuyết về quát to lên rồi đưa tay ra áp chế cô ấy.
Một luồng áp lực khủng khiếp ập tới chỗ cô ấy.
Hạ Nhược Tuyết không thể nào đỡ nổi, cả hai đầu gối nặng nền nện xuống nền đại điện.
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, xương bánh chè của cô ấy đã vỡ.
Máu tươi chảy ra đầm đìa.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết trắng bệch, cô ấy cắn răng muốn đứng lên.
Nhưng lão già kia lạnh lùng, cao ngạo nhìn cô ấy từ trên cao: “Đệ tử của một tên phản bội Kiếm Tông mà lại cứng rắn như vậy sao?”
“Được lắm, lão phu muốn xem thử là liệu xương cốt của cô cứng!”
“Hay là nền đại điện Kiếm Tông tôi cứng đây!”
Bàn tay ông ta đè nặng xuống trong không trung.
Rầm!
“Á...”
Hạ Nhược Tuyết kêu rên đau đớn, cặp giò bên dưới đầu gối nháy mắt cắm sâu vào mặt đất.
Máu thịt lẫn vào nhau.
Máu tươi thấm vào từng khe hở trên sàn rồi chảy ra ngoài.
Thậm chí bọn họ còn có thể nghe được tiếng xương cốt ma sát với sàn nhà.
“Cô có biết mình sai ở đâu chưa? Bây giờ quỳ xuống nhận tội, ghi hết những gì tên phản bội kia truyền dạy cho cô ra!”
“Thì có lẽ lão phu sẽ cho cô bớt khổ một chút đấy!”
Lão già kia mỉm cười.
Hạ Nhược Tuyết cười to nói: “Ha ha ha ha, một tông môn to lớn như vậy mà còn tính lừa gạt cướp lấy kiếm kỹ của sư phụ tôi à?”
“Đúng là một lũ đạo đức giả ra vẻ đạo mạo!”
“Cái gì mà Kiếm Tông cơ chứ? Tôi thấy các người là tiện tông mới đúng!”
“Là tiện trong ti tiện đấy!”
Nụ cười của lão già kia cứng lại, nói: “Cô chán sống rồi!”
Rồi ông ta giơ tay lên định tóm đầu Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết nhắm mắt lại.
“Lão Lục, dừng tay lại!”