Khí tức của Vạn Đạo Kiếm Chủ cuốn tới, chín mươi chín ngọn núi Rồng của nhà họ Diệp lập tức sáng lên!  

 

Kéo dài khoảng mười lăm phút mới tắt đi!  

 

Diệp Thiên Lam hoảng sợ đi vào sâu trong mộ huyệt.  

 

Đúng như dự đoán.  

 

Tất cả các bia mộ đều sáng lên!  

 

Người nhà họ Diệp đang học võ kĩ trong mộ Huyệt đều trợn mắt nhìn nhau, không biết có chuyện gì xảy ra!  

 

Diệp Thanh Lam quỳ xuống trước bia mộ Diệp Phá Thiên: "Tổ Tiên, chiến hữu của người quay về rồi".  

 

Vù...  

 

Kiếm khí cuốn qua mười mấy đại lục Cao Võ, trực tiếp truyền vào học viện Giám Sát!  

 

Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!  

 

Trong phút chốc, vô số người của học viện Giám Sát ngẩng đầu lên,  

 

"Kiếm khí?"  

 

Sâu trong học viện Giám Sát, rất nhiều người già ở các cung điện cổ xưa đều mở mắt ra.  

 

Biểu cảm đầy ngạc nhiên.  

 

"Hắn ta quay về rồi?"  

 

"Vạn Đạo Kiếm Chủ, làm sao có thể!"  

 

...  

 

Trong đại sảnh, Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được kiếm khí đó. Anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn trời: "Đúng là kiếm ý cường đại!"  

 

"Tiểu Tháp, có chuyện gì thế?"  

 

Giọng nói đầy nghiêm túc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nó truyền tới từ đại lục Chân Võ, khí tức này, hình như ta từng gặp rồi".  

 

"Ngươi từng gặp á?"  

 

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Năm đó, ở chiến trường vực ngoại... Cụ thể không nhớ rõ nữa".  

 

....  

 

Lúc này, trước bia mộ của Vạn Đạo Kiếm Chủ.  

 

Hạ Nhược Tuyết quỳ một chân.  

 

Mở to mắt nhìn cự kiếm kia chém rách trời, kích động nhiệt huyết sôi trào!  

 

Kiếm ý khinh khủng cũng khiến Lãnh Nguyệt và Sát Chủ ngừng thở.  

 

"Đồ nhi, đây chính là lời hồi đáp sau cùng của vi sư đối với thế giới này!"  

 

Giọng của Vạn Đạo Kiếm Chủ hơi thê lương: "Ta sắp biến mất rồi, sau này dựa vào con kế thừa ý chí của vi sư!"  

 

"Trước khi thầy đi sẽ tặng con một món quà lớn!"  

 

Một tiếng rầm thật lớn vang lên, mộ huyệt của Vạn Đạo Kiếm Chủ nổ tung.  

 

Lộ ra thanh bảo kiếm màu đen bên trong!  

 

"Kiếm ý thật cường đại!"  

 

Đồng tử của Lãnh Nguyệt và Sát Chủ đều co lại.  

 

"Đồ nhi, con tưới máu vào thanh kiếm Thừa Ảnh này đi!"  

 

"Kiếm Thừa Ảnh?"

Hạ Nhược Tuyết không chút do dự, đi lên trước kiếm Thừa Ảnh.  

 

Cắt rách lòng bàn tay!  

 

Máu tươi rơi xuống thân kiếm, kiếm mang lập tức tỏa ra!  

Vù!  

 

 

Tiếng ngân nhẹ.  

 

 

Lúc này, thời gian như dừng lại trở thành vĩnh hằng!  

 

 

Không biết qua bao lâu, khi Hạ Nhược Tuyết phản ứng lại mới giơ tay ra nắm lấy kiếm Thừa Ảnh.  

 

 

Sau nửa tiếng, một ông già nhanh chóng chạy tới chỗ đó.  

 

 

Xung quanh hỗn loạn, bên trong cửa đá đã bị nổ là mộ huyệt cũng đã nổ tung!  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play