"Bị hao tổn thọ mệnh thì không thể khinh thường được!"  

 

 

"Cấm thuật Nhiên Huyết của Hoa tộc, một người cả đời không được sử dụng quá ba lượt!"  

 

"Mỗi một lần sẽ bị tổn thất một phần ba thọ mệnh!"  

 

"Vượt qua ba lượt, sẽ bị nổ tan xác mà chết!"  

 

"Cái gì?"  

 

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn ngây người.  

 

Sử dụng một lần cấm thuật Nhiên Huyết tổn thất một phần ba thọ mệnh?  

 

Sau khi dùng ba lần sẽ nổ tan xác mà chết?  

 

Cái giá phải trả này... Cũng quá lớn đi!  

 

Chu Nhược Giai bịt chặt cái miệng nhỏ: "Anh Bắc Minh..."  

 

Hoa Côn Luân nhíu chặt mày: "Diệp Bắc Minh, tội gì cậu phải làm như vậy chứ?"  

 

Sắc mặt một số võ giả dưới đài đã khôi phục bình thường.  

 

Có người bắt đầu cười lạnh.  

 

"Hóa ra là như thế".  

 

"Tôi còn tưởng cậu ta thật sự nghịch thiên như vậy chứ!"  

 

Có người cong khóe miệng lên nở nụ cười nghiền ngẫm.  

 

"Lần nào đều có thể vượt cấp giết địch đã là không tệ rồi!"  

 

"Đúng là không tệ, nhưng mà chỉ là một kích mà thôi, nếu kẻ địch tránh được thì sao?"  

 

Ở cuối đám người, Vương Chỉ Dao cau mày: "Sư phụ, cậu ta thật sự dùng bí thuật Nhiên Huyết sao?"  

 

Vương Bình An cũng phản ứng lại.  

 

Diệp Bắc Minh không hề dùng lực lượng Long Tích, lại có thể một kích giết chết Trịnh Bách Xuyên!  

 

Cho dù Trịnh Bách Xuyên có dấu hiệu khinh địch!  

 

Nhưng tuyệt đối sẽ không bị cảnh giới Thần Vương giết chết chỉ bằng một chiêu được!  

 

Như vậy xem ra chỉ có một khả năng.  

 

Mặc trưởng lão mắt ưng nói chính là thật!  

 

Diệp Bắc Minh dùng bí thuật Nhiên Huyết của Hoa tộc!  

 

Nhìn thấy Vương Bình An không nói lời nào.  

 

Vương Chỉ Dao đã đoán được vài phần: "Thứ cậu ta thiêu đốt không phải sinh mệnh, mà là tiền đồ của chính mình!"  

 

"Haiz".  

 

Vương Bình An thở dài một tiếng, xoay người rời đi.  

 

Diệp Bắc Minh lười giải thích.  

 

Mấy người nghĩ như thế nào thì liên quan gì đến tôi?  

 

Anh nhảy xuống đài võ đạo, đi đến bên người Chu Nhược Giai!  

 

"Anh Bắc Minh..."  

 

Chu Nhược Giai ôm lấy Diệp Bắc Minh.  

 

Đôi mắt đỏ lên, nước mắt không nhịn được mà chảy ra.  

 

"Đều do em không tốt, nếu không phải em không ra gì thì sẽ không sẽ bị người ta bắt nạt".  

 

"Em mà không bị người ta bắt nạt, anh sẽ không ra mặt thay em, sẽ không như vậy..."  

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Trở về sẽ giải thích với em sau".  

 

 

Hai người không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người khác mà trực tiếp trở lại chỗ ở của Chu Nhược Giai.  

 

 

Chu Nhược Giai vô cùng lo lắng: "Anh Bắc Minh, anh..."  

 

 

Diệp Bắc Minh cười giải thích: "Yên tâm, thứ anh dùng căn bản không phải cấm thuật Nhiên Huyết gì cả".  

 

 

"Hả?"  

 

 

Chu Nhược Giai vô cùng khó hiểu, ngẩng đầu hỏi: "Thật vậy sao? Anh Bắc Minh không bị tổn thất thọ nguyên?"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play