Lục Tử Húc mặt sầm như nước, trong đôi mắt bùng phát ra sát khí kinh thiên!  

 

Hoa Côn Luân cau mày: “Cậu muốn tôi xử chết họ! Không được, tuy cậu nói đúng”.  

 

“Nhưng, học viện không có quy tắc này!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tổng viện Giám Sát chắc có đài võ đạo chứ?”  

 

“Để chúng tôi lên đài võ đạo, vừa phân thắng bại, vừa quyết sinh tử!”  

 

Hoa Côn Luân không nghĩ đến điều này: “Cậu muốn thách chiến họ?”  

 

“Sai, tôi muốn thịt bọn họ!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu.  

 

Khinh thường lướt nhìn Lục Tử Húc một cái: “Hai người dám ức hiếp vợ chưa cưới của tôi, cho thấy hai người vốn không sợ tôi!”  

 

“Hôm nay tôi vừa đến đây, hai người đã dám khiêu khích tôi!”  

 

“Sau này há chẳng phải người nào cũng có thể khiêu khích tôi?”  

 

“Hai người là người của gia tộc Thần Huyết của đại lục Huyết Thiên phải không? Thực sự nghĩ tôi không nhìn ra hả!”  

 

“Đã như vậy, thù cũ hận mới tính luôn một thể, hôm nay Diệp Bắc Minh tôi sẽ giết hai người lập uy!”  

 

“Giết người dọa khỉ,  

 

vừa hay!”  

 

Vừa dứt lời, Lục Tử Húc tức đến suýt thổ huyết, con ngươi sắp lồi ra!  

 

“Mày… mẹ kiếp...!”  

 

Cắn chặt răng!  

 

Mình đứng vị trí một ngàn linh một bảng xếp hạng Thương Khung, hôm nay đối phương đến học viện ngày đầu tiên, đã muốn giết hắn lập uy?  

 

Đúng là cực kỳ nhục nhã!

Điều khiến người ta tức giận hơn là tên nhóc này lại trực tiếp nói ra, không hề che đậy!  

 

Cùng lúc đó, người xung quanh lập tức xôn xao!  

 

“Vãi!”  

 

“Cậu nhóc, cậu nói ai là khỉ?”  

 

“Hống hách, quá hống hách rồi!”  

 

“Cả đời tôi chưa từng thấy người nào hống hách như vậy!”  

 

“Diệp Bắc Minh, anh có ý gì?”  

 

Có người cao giọng quát hỏi.  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi có ý gì?”  

 

Chuyển ánh mắt nhìn sang Hoa Côn Luân: “Lão Hoa, xin cho người chuyển chiếc ghế đến đây”.  

 

Hoa Côn Luân cau mày: “Cậu muốn làm gì?”  

 

Nhưng vẫn lên tiếng, cho người chuyển một chiếc ghế thái sư đến.  

 

Diệp Bắc Minh chỉ vào ghế: Lão Hoa, mời ngồi”.  

 

Hoa Côn Luân lòng tràn đầy nghi hoặc ngồi xuống, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Ý của tôi là, những người đứng đều là rác rưởi!”  

 

Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!  

 

Hoa Côn Luân loạng choạng, suýt nữa ngã từ ghế xuống.  

 

Phùng Vũ hoàn toàn trố mắt, ngay cả mình cũng là rác rưởi sao?  

 

Cơ thể Đạm Đài U Nguyệt cứng đờ tại chỗ: ‘Lúc mình quen anh ta, anh ta không hống hách như vậy!’  

Liền sau đó.  

 

 

“Vãi!”  

 

 

“Diệp Bắc Minh, anh nói cái gì?”  

 

 

“Anh nói ai là rác rưởi? Vãi!”  

 

 

“Đừng kéo tôi, tôi muốn giết tên nhóc này!”  

 

 

Rất nhiều học viên tức đến nhảy lên, nếu không phải thấy Hoa Côn Luân có ở đây, chắc cũng xông lên!  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play