Đạm Đài U Nguyệt lấy mấy viên thuốc ra, nuốt hết.  

 

Cô ấy bị thương ở nội tạng, dù không chết, nhưng ít nhất phải điều dưỡng mấy tháng.  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay ném mấy viên thuốc ra: "Uống cái này đi, bảm bảo cô sẽ hồi phục trong vòng ba ngày".  

 

"Hả?"  

 

Đạm Đài U Nguyệt cúi đâu nhìn, đồng tử co lại: "Đan dược trị thương Đế phẩm cửu đạo đan văn!"  

 

"Hít!"  

 

Cô ấy hít một hơi lạnh!  

 

"Anh... Cho tôi à?"  

 

Đạm Đài U Nguyệt có chút sợ hãi vì được yêu thương!  

 

Loại đan dược trị thương phẩm cấp này, dù ở tổng viện Giám Sát cũng vô cùng trân quý!  

 

Diệp Bắc Minh đi ra đại điện: "Cho cô một đêm trị thương, sáng mai cùng tôi đi đến học viện Giám Sát".  

 

Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Bắc Minh, Đạm Đài U Nguyệt hơi hoảng hốt.  

 

"Anh ta lại cho mình dược vật trân quý thế sao?"  

 

"Anh ta sẽ không có... Cái đó với mình đó chứ?"  

 

Nghĩ tới đó, gương mặt cô ấy đỏ lên!  

 

Trong lòng cô ấy có cảm giác khác thường.  

 

Nhưng cô ấy không biết, loại đan dược phẩm cấp này không đáng là gì với Diệp Bắc Minh!

Sau khi rời khỏi đại điện, Diệp Bắc Minh ghé qua bảo khố nhà họ Diệp một chuyến.  

 

Nói rõ mọi thứ với đám người bên mẹ, đến khuya lại quay về thư phòng.  

 

Chân trước vừa mới ngồi xuống.  

 

Một bóng đen tiến vào thư phòng, quỳ gối một chân: “Tham kiến chủ nhân!”  

 

…  

 

Sáng hôm sau, Đạm Đài U Nguyệt tìm được Diệp Bắc Minh đầu tiên.  

 

Hiệu quả của đan dược Đế phẩm rất tuyệt vời, thương thế của cô ấy đã hoàn toàn khôi phục.  

 

Chỉ có điều.  

 

Loại cảm giác mà Diệp Bắc Minh đem đến cho Đạm Đài U Nguyệt, có hơi kỳ lạ!  

 

Mười lăm phút sau, tại cánh cửa rộng lớn cổ xưa của Tổng viện Giám sát.  

 

Phùng Vũ nở nụ cười: “Anh Diệp, chào mừng đến với Tổng viện Giám sát!”  

 

Phía sau là vài chục đứa học sinh đi theo.  

 

Vẻ mặt tò mò đánh giá Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua đám người: “Nhược Giai đâu? Tại sao cô ấy không có mặt ở đây?”  

 

Phùng Vũ cười một tiếng: “Cô ấy vẫn còn đang nghỉ ngơi, chỉ là hiện giờ cô ấy đã trở thành học sinh nội viện”.  

Diệp Bắc Minh nói: “Dẫn tôi đến gặp cô ấy”.  

 

 

“Được thôi!”  

 

 

Phùng Vũ cũng không nhiều lời, dẫn theo Diệp Bắc Minh đến trong viện nơi Chu Nhược Giai đang ở.  

 

 

Bên trong truyền ra giọng nói của vài cô gái xa lạ!  

 

 

“Chỉ là một đứa cảnh giới Hợp Nhất mà thôi, làm sao xứng được ở trong viện?”  

 

 

“Là thầy Phùng Vũ đề cử cô tiến vào trong viện, giữa hai người có phải có chuyện gì không thể đem ra ánh sáng hay không hả?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play