Đạm Đài U Nguyệt lắc đầu đáp: “Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp cậu ta, nhưng mà...”  

 

“Thầy Phùng, thầy cũng nghe câu vừa rồi nhỉ?”  

 

“Chẳng phải vợ chưa cưới của Diệp Bắc Minh đang nằm trong tay gia tộc Thần Huyết ở đại lục Huyết Thiên hay sao?”  

 

Ánh mắt Phùng Vũ sáng ngời: “Em nói là?”  

 

Đạm Đài U Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy!”  

 

“Bây giờ chúng ta mau chóng tới đại lục Huyết Thiên, dùng Tổng viện Giám Sát tạo áp lực”.  

 

“Buộc gia tộc Thần Huyết ấy phải giao vợ chưa cưới của Diệp Bắc Minh ra đây”.  

 

“Còn chúng ta đi trước một bước thuyết phục vợ chưa cưới của cậu ta gia nhập Tổng viện Giám Sát, thầy nói xem Diệp Bắc Minh sẽ làm gì đây?”  

 

Cô ấy bổ sung thêm một câu: “Tôi thấy, tuy Diệp Bắc Minh tàn nhẫn khát máu nhưng lại rất trọng tình nghĩa!”  

 

“Nếu chúng ta đưa người bên cạnh cậu ta gia nhập vào Tổng viện Giám Sát thì sẽ sao đây?”  

 

Thái Tra và Chu Long ngơ ngác, nghẹn học chết trân: “Nếu làm vậy thì phải nói sao với viện trưởng đây?”  

 

“Cái giá này lớn nhường nào chứ?”  

 

Hai người nuốt nước miếng.  

 

Phùng Vũ đăm chiêu suy nghĩ: “Mặc kệ trả giá lớn đến mức nào đi chăng nữa, viện trưởng đều sẽ đồng ý thôi!”  

 

“Tại sao chứ?”  

 

Thái Tra và Chu Long ngơ ngác.  

 

Phùng Vũ nhìn về phía núi Rồng của nhà họ Diệp: “Bởi vì, cậu ta có thể sánh ngang với Diệp Phá Thiên năm ấy!”

“Diệp Phá Thiên?”  

 

Thái Tra và Chu Long sửng sốt: “Ai vậy?”  

 

Lúc này, Phùng Vũ mới hoàn hồn, nhẹ nhàng cười nói: “Đó là người triệu năm trước rồi, người trẻ không biết âu cũng là chuyện thường tình”.  

 

“Nhưng nếu tổ tiên các em còn sống thì chắc chắn sẽ biết năm xưa người này đáng sợ đến nhường nào!”  

 

Thái Tra sửng sốt hỏi: “Thầy Phùng à, Diệp Phá Thiên kinh khủng thật à?”  

 

Phùng Vũ lắc đầu nói: “Người này... hầy, rất đáng tiếc”.  

 

“Hy vọng Diệp Bắc Minh có thể hoàn thành chuyện người nọ còn chưa làm xong!”  

 

“Được rồi, không nói nhảm nữa, chúng ta đến đại lục Huyết Thiên đi!”  

 

Phương Tá che mặt nói: “Thầy Phùng ơi, tôi cảm thấy hơi mệt”.  

 

“Tôi về trước đây, mọi người cứ đi đi”.  

 

Rồi người nọ âm u nhìn thoáng qua hướng nhà họ Diệp.  

 

Mặc kệ phản ứng của mọi người mà quả quyết xoay người rời đi.  

 

Mắt Đạm Đài U Nguyệt chợt lóe: "Diệp Phá Thiên, cậu ta là con cháu của Diệp Phá Thiên ư?"  

 

"Nếu nhờ cậu ta ra tay liệu có thể hoàn thành sứ mệnh của gia tộc được không?"  

 

...  

 

Phùng Vũ dẫn theo đoàn người đến đại lục Huyết Thiên.  

 

Học viện Giám Sát.  

 

Tất cả tầng lớp quản lý cấp cao đều chạy ra tiếp đón.  

 

Lão viện trưởng của học viện Giám Sát kinh ngạc hỏi han: “Hóa ra là sứ giả của Tổng viện, sao người lại nhàn rỗi đến đại lục Huyết Thiên của bọn tôi thế?”  

“Lão phu là Cổ Vân Tiêu, hiện là viện trưởng học viện Giám Sát ở đây!”  

 

 

“Không kịp tiếp đón từ xa xin sứ giả thứ tội, kính mời sứ giả vào ạ!”  

 

 

“Người đâu, mau đi chuẩn bị...”  

 

 

Phùng Vũ cắt ngang lời ông ta: “Không cần phiền phức như vậy!”  

 

 

“Phùng Vũ tôi tới đây chỉ có một chuyện thôi, đó là dẫn một người đi!”  

 

 

Cổ Vân Tiêu hiếu kỳ bèn hỏi: “Xin hỏi Phùng sứ giả người nọ là ai ạ?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play