"Dù dùng chính hai mắt của cậu trao đổi cũng được?"  

 

 

Diệp Bắc Minh không chút do dự gật đầu: "Được!"  

 

Một giây sau.  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Hắc Long Vương cười đầy tán thưởng: "Thế mà chẳng hề do dự, khá lắm, cậu quả nhiên trọng tình trọng nghĩa!"  

 

"Điều này cũng chứng minh bổn vương không nhìn nhầm cậu, em trai tôi cũng không nhìn lầm cậu".  

 

Chợt giọng ông ta ngưng lại: "Bổn vương có thể đồng ý cậu, dùng tinh huyết chữa khỏi mắt của sư tỷ cậu!"  

 

"Nhưng, cậu cần phải đáp ứng giúp bổn vương làm một chuyện!"  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp trả lời: "Được".  

 

Hắc Long Vương chần chờ nhìn Diệp Bắc Minh: "Thằng nhóc kia, cậu không hỏi trước là chuyện gì hả? Sẽ không đổi ý chứ?"  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Thứ nhất, ông sớm đã có cách có thể cứu được hai mắt của sư tỷ tôi!"  

 

"Lại vòng vo nói cho tôi, rõ ràng còn mang mục đích khác".  

 

"Thứ hai, ông cố ý thiết kế để tôi chui vào rọ!"  

 

"Là để tôi đồng ý làm việc thay cho ông!"  

 

"Tôi không ngốc, sớm đã nhìn thấu rồi".  

 

"Thứ ba, dù tôi đã nhìn thấu, nhưng chỉ cần ông cứu sư tỷ tôi, tôi cam tâm tình nguyện!"  

 

"Còn có vấn đề gì không?"  

 

Anh nói một đoạn dài.  

 

Hắc Long Vương hơi kinh ngạc, ánh mắt hiện lên vẻ thưởng thức: "Giao tiếp với người thông minh thật dễ chịu!"  

 

"Tôi chỉ cần cậu làm một việc, tiến vào chiến trường Thái Cổ!"  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tiến vào chiến trường Thái Cổ?"  

 

Giọng điệu Hắc Long Vương nghiêm túc: "Đúng!"  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tại sao lại là tôi? Tộc Rồng đen các ông không vào được?"  

 

Hai mắt Hắc Long Vương thâm thúy: "Long tộc là Thần thú, chỉ cần đi vào chiến trường Thái Cổ thì sẽ dẫn tới Thiên Lôi đánh xuống rồi chết!"  

 

"Mà tổ tiên nhà họ Diệp cậu đã từng vào trong chiến trường Thái Cổ, đồng thời mang ra ngoài một vài thứ".  

 

"Tôi cho rằng cậu là một ứng cử viên không tồi!"  

 

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ!

Xem ra Diệp Phá Thiên, tổ tiên của nhà họ Diệp năm đó, quả thực đã tiến vào chiến trường thái cổ!  

 

Hình như tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng có liên quan tới!  

 

Dù Hắc Long Vương không nói, anh xử lý xong chuyện trong tay cũng sẽ cân nhắc đi tới chiến trường thái cổ một chuyến!  

 

Anh gật đầu nói: "Không thành vấn đề, ông muốn tôi giúp ông làm gì?"  

 

"Mười ngàn năm chiến trường thái cổ mới mở một lần, vẫn chưa tới lúc, tạm thời không nói cho cậu".  

 

Hắc Long Vương lạnh nhạt nói: "Nhưng mà, cậu đồng ý sảng khoái như thế!"  

 

"Bổn vương cho cậu thêm một vận may!"  

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Cho tôi một vận may sao?"  

 

 

Hắc Long Vương cất giọng bình tĩnh: "Trên người cậu có bốn con rồng đúng không?"  

 

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

 

Đột nhiên.  

 

 

Hắc Long Vương quát lên một tiếng, ánh mắt vô cùng ác liệt: "Hôm nay, bổn vương sẽ khai long tích cho cậu!"  

 

 

"Để cậu hoàn toàn dung hợp với bốn con rồng!"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play