Diệp Phá Thiên quyết đoán trả lời: “Tôi cũng không biết”.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Ông cũng không biết?”  

 

Giọng nói của Diệp Phá Thiên vang lên: “Chữ cái ở phía trên rất cổ xưa, có lẽ là ngôn ngữ của thần”.  

 

“Chiến trường Thái Cổ đã hoàn toàn sụp đổ, vạn vật đều bị phá hủy, không còn lại cái gì”.  

 

“Tờ giấy vàng này là do tôi tìm được ở nơi sâu nhất trong chiến trường Thái Cổ, thế mà thứ này vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, tuyệt đối không phải là một vật đơn giản”.  

 

“Bây giờ tôi giao nó cho cậu”.  

 

Diệp Bắc Minh cầm lấy tờ giấy vàng.  

 

Vô cùng mềm mại, giống như không có sức nặng vậy!  

 

“Tiểu tháp, ông có biết thứ này không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Có lẽ là biết, nhưng không nghĩ ra”.  

 

“Ông nói vậy chẳng khác gì không trả lời”.  

 

Diệp Bắc Minh than thở một câu, sau đó cất tờ giấy vàng đi.  

 

Anh lại khó hiểu hỏi: “Tổ tiên, nếu vật ấy là do ông mang ra từ chiến trường Thái Cổ, chắc hẳn là vô cùng bí ẩn”.  

 

“Vì sao lại bị các thế lực khác biết chứ?”  

 

Nghe được lời này, Diệp Phá Thiên lại đột nhiên trầm mặc.  

 

Một lúc lâu sau, ông ta mới khó khăn mở miệng: “Là người mà tôi yêu đã phản bội tôi”.  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc.  

 

Diệp Phá Thiên thở dài: “Bà ta là con cháu chủng tộc Thần Huyết, nếu không phải do bà ta...”  

 

“Quên đi, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chuyện cũ đã mai một theo gió”.  

 

Diệp Phá Thiên buồn bã cười, không muốn nhiều lời nữa.  

 

Diệp Bắc Minh cũng không tiện hỏi.  

 

Anh nâng tay lấy kiếm Đoạn Long ra: “Tổ tiên, tôi dùng thanh kiếm này rất thuận tay, sau khi nó được tôi sửa chữa đã lại bị gãy...”  

 

Diệp Phá Thiên sửng sốt, chợt nở nụ cười: “Gãy thì gãy đi”.  

 

“Cứ để nó giống như cuộc đời tôi, để lại tiếc nuối không trọn vẹn đi”.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động một chút.

Anh vốn chỉ muốn bảo Diệp Phá Thiên hỗ trợ sửa chữa.  

 

Nhưng nếu đã vậy, vậy thì cứ để nó không trọn vẹn đi!  

 

Có kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Kiếm Đoạn Long có phải kiếm gãy hay không hình như không có gì khác biệt.  

 

Sau một lát.  

 

Diệp Bắc Minh mở miệng: "Tổ tiên".  

 

Diệp Tiêu Tiêu lắc đầu: "Tổ tiên đã đi rồi".  

 

Bia mộ của Diệp Phá Thiên ảm đạm không có ánh sáng, không có khí tức.  

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, một chút tàn hồn cuối cùng của ông ta đã biến mất".  

 

 

Diệp Bắc Minh nhìn phần mộ mênh mông vô bờ.  

 

 

Anh cúi người chào thật sâu, sau đó quay người rời đi.  

 

 

Tầm nửa ngày sau, nơi đây xảy ra một vụ chấn động, Diệp Bắc Minh dẫn đám người trở về.  

 

 

Anh thông qua trận truyền tống của nhà họ Diệp để đưa toàn bộ người nhà họ Diệp ở Thanh Huyền Tông tới!  

 

 

Trên đường, Diệp Bắc Minh đã giải thích tất cả cho mọi người.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play