Ánh mắt ông ta ngưng tụ, nhìn về phía ngục giam Trấn Hồn: “Anh cảm giác được bảo khố nhà họ Diệp sắp mở ra!”  

 

Vèo!  

 

Ba người đều đưa mắt nhìn về phía cánh cửa của ngục giam Trấn Hồn.  

 

Nơi đó có một đống sương đỏ cực kỳ dày đặc, tạm thời không nhìn được cánh cửa bảo khố nhà họ Diệp!  

 

Nhưng nhất định nó sẽ mở ra!  

 

Ngay lúc ba người đang nhìn chằm chằm đám sương máu kia.  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói cực kỳ lạnh nhạt vang lên: “Nhà họ Từ còn có thể vùng lên ư? Mấy người đang suy nghĩ gì vậy?”  

 

“Ai?”, ba người Từ Nguyên, Từ Lâm, Từ Thành đều kinh ngạc.  

 

Ngay sau đó.  

 

Bóng người ở trong sương máu dần dần rõ ràng!  

 

Ánh mắt Lâm Dật đứng trong chỗ tối xem chiến ngưng tụ: “Hả, vậy mà cậu ta lại không chết?”  

 

Từ Lâm mở to hai mắt: “Diệp Bắc Minh!”  

 

Từ Thành hít một hơi lạnh: “A! Sao có thể!”  

 

Chỉ có nét mặt già nua của Từ Nguyên cực kỳ nghiêm túc: “Cậu không chết? Hay lắm nhóc con, là lão phu xem nhẹ cậu!”  

 

“Nhưng mà bảo khố nhà họ Diệp đã muốn ra, cậu không cần phải sống nữa!”  

 

“Chết đi!”  

 

Cuồng phong chấn động, Từ Nguyên trực tiếp ra tay, khí tức bạo ngược hạ xuống!  

 

Bàn tay ông ta hóa thành móng rồng đỏ như máu, chụp vào đầu Diệp Bắc Minh!  

 

Anh cười lạnh một tiếng, cầm kiếm Đoạn Long trong tay chém ra.  

 

Trong nháy mắt Từ Nguyên và kiếm Đoạn Long tiếp xúc.  

 

Một tiếng nổ “ầm” vang lên, ông ta lập tức bay ra ngoài giống như diều đứt dây!  

 

Cả người ông ta run rẩy, suýt nữa thì bị đánh nổ tung!  

 

“Anh cả!”  

 

Từ Lâm và Từ Thành nhìn thấy Từ Nguyên bị đánh bay thì đều kinh ngạc hô lên một tiếng.  

 

Sắc mặt Từ Nguyên biến đổi, vô cùng hoảng sợ: “Cậu... Thực lực của cậu sao lại như thế...”  

 

Mấy ngày trước, Diệp Bắc Minh còn không phải đối thủ của bọn họ!  

 

Sao hôm nay... lại mạnh lên nhiều như vậy?  

 

Từ Nguyên rít gào trong lòng: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”  

 

Diệp Bắc Minh buồn cười: “Sao nào?”  

 

“Chẳng lẽ thực lực của tôi đã được xác định là sẽ chết ư? Sẽ không tăng lên được sao?”  

 

Sắc mặt Từ Nguyên trở nên cực kỳ khó coi.  

 

Ông ta đang định nói chuyện.  

Bên ngoài sơn cốc truyền đến vô số tiếng ồn ào.  

 

 

“Chính là nơi này!”  

 

 

“Thật tốt quá, chúng ta coi như tới đúng lúc!”  

 

 

“Ha ha ha, bảo khố nhà họ Diệp cuối cùng cũng đã mở ra rồi ư?”  

 

 

Một đám người tu võ vọt vào!  

 

 

Từ Nguyên nhìn lướt qua, sắc mặt biến đổi: “Mấy người...”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play