“Đi thôi, đi xem sao!”
Mọi người của Thiên Cơ các nhanh chóng đi vào trong đại điện.
Vẻ mặt lập tức biến sắc!
Diệp Tiêu Tiêu lại ngồi trên bảo tọa của Thiên Cơ các chủ.
Còn có một người đàn ông trẻ lạ mặt đứng bên cạnh.
Một ông lão lập tức nổi giận quát: “Diệp Tiêu Tiêu, cô thật to gan!”
“Vị trí của các chủ, đâu phải cô muốn ngồi là ngồi được?”
Diệp Tiêu Tiêu, cố giết hại các chủ, chứng cứ rõ ràng, lại còn dám ngồi lên vị trí của các chủ?”
“Còn không mau cút xuống!”
Mấy ông lão quát lên.
Diệp Tiêu Tiêu vội giải thích: “Mấy vị trưởng lão nghe tôi nói, tôi không hại chết sư phụ”.
“Tất cả đều là Vương Văn Quân vu hại tôi!”
“Sư phụ thăm dò được một chút thiên cơ, cho nên mới tiêu hao cạn tuổi thọ…”
Không đợi Diệp Tiêu Tiêu giải thích xong.
Mấy vị trưởng lão ngắt lời cô ta.
“Ăn nói bừa bãi!”
“Nói láo!”
“Lưỡi không xương!”
“Người đâu, bắt cô ta cho tôi!”
Mấy trưởng lão lạnh lùng hạ lệnh.
Mười võ giả phía sau Thiên Cơ các tấn công về phía bảo tọa các chủ.
“Mấy vị trưởng lão nghe tôi giải thích…”
Diệp Tiêu Tiêu lo sợ.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi sớm đã nói mà, làm vậy vô ích!”
Diệp Tiêu Tiêu cũng không biết phải làm sao: “Vậy phải làm thế nào?”
“Xem tôi đây”.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đứng trước người Diệp Tiêu Tiêu.
Một ông lão lạnh giọng quát: “Cậu nhóc, mày lại là…”
Chữ ‘ai’ còn chưa nói ra khỏi miệng.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện, chém ông lão này thành sương máu!
“Mày… mày làm sao dám…”
Mấy vị trưởng lão mặt biến sấc, kinh hãi tức giận đan xen chỉ vào Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nói một lời.
Tay cầm kiếm Đoạn Long đảo quét!
Hự!
Kiếm khí hình rồng cuồn cuộn, mấy đầu người trực tiếp bay đi.
“Phập” một tiếng rơi xuống đất.
Đường kiếm thứ hai đảo quét, những võ giả xông đến đều hóa thành sương máu!
Trong đại điện chìm vào trong tĩnh lặng như cái chết!
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Tiêu Tiêu chính là các chủ của Thiên Cơ các!”
“Ai tán thành, ai phản đối?”
Những chỗ ánh mắt lướt qua.