“Cô bị thương rất nặng, đừng nói gì”  

 

 

Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước Diệp Tiêu Tiêu: “Há miệng ra!”  

 

“Hả?”  

 

Diệp Tiêu Tiêu há miệng theo bản năng.  

 

Một viên đan dược bay vào miệng, lập tức tan chảy.  

 

Một luồng dược lực cường mạnh tỏa ra trong cơ thể cô ta, đồng thời mấy cây kim châm cắm xuống.  

 

Thương tích vốn rất nặng, lại lập tức hồi phục bảy tám phần!  

 

‘Đây là y thuật gì vậy? Làm sao có thể!’  

 

Diệp Bắc Minh cũng không nhìn đến Diệp Tiêu Tiêu đang trong vẻ mặt rất chấn kinh.  

 

Quay người đi đến bên cạnh Tần Mộc Dao đang bị thương nặng hôn mê, trực tiếp ra tay cứu người!  

 

Một lát sau, Tần Mộc Dao tỉnh lại.  

 

Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, kinh ngạc không thôi: “Anh Diệp, anh…”  

 

Diệp Bắc Minh ném cho cô ấy một viên đan dược: “Đừng nói gì, tự trị thương đi”.  

 

Rồi trở lại trước người Diệp Tiêu Tiêu: “Long Đồ vừa mà cô vừa nói là thế nào?”  

 

Mẹ đã từng cho anh một tấm bản đồ.  

 

Bên trên vẽ chín mươi chín long mạch tổ địa nhà họ Diệp.  

 

Vân rồng bên trên kiếm Đoạn Long đã bổ sung chỗ khuyết cuối cùng, thể hiện ra vị trí kho báu nhà họ Diệp!   

 

Trên Thiên Cơ Tinh Đồ trước mặt lại cũng có một tấm Long Đồ.  

 

Hai tấm bản đồ này có quan hệ gì không?  

 

Diệp Tiêu Tiêu nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc: “Cảm ơn anh Diệp đã cứu mạng!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần cảm ơn, trả lời câu hỏi của tôi trước”.  

 

Diệp Tiêu Tiêu gật đầu theo bản năng: “Được, sư phụ tôi Kỳ Thắng Thiên đã từng nói”.  

 

“Thiên Cơ Tinh Đồ này, nếu có người có thiên mệnh xuất hiện trước mặt nó!”  

 

“Trên Thiên Cơ Tinh Đồ sẽ xuất hiện một hình con rồng, tên là Long Đồ!”  

 

Thì ra là vậy.  

 

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp.  

 

Diệp Bắc Minh cau mày, nhìn sang Thiên Cơ Tinh Đồ: “Nói như vậy tôi là người có thiên mệnh rồi?”  

 

“Có lẽ… là vậy”.  

 

Diệp Tiêu Tiêu suy nghĩ một lúc.  

 

Đôi mắt cô ấy lướt trên khuôn mặt Diệp Bắc Minh: ‘Anh ta thực sự là người của nhà họ Diệp sao?”  

‘Sư phụ nói anh ta có thể dẫn dắt nhà họ Diệp huy hoàng trở lại như năm đó, rốt cuộc có phải thật không?’  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, đây không phải Long Đồ, mà là Long mạch đồ thế giới Tam Thiên!”  

 

 

“Long mạch đồ thế giới Tam Thiên?”  

 

 

“Đúng vậy”.  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Cậu nhóc, cậu đúng là may mắn đến nghịch thiên!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play