Diệp Bắc Minh kiên quyết lắc đầu: “Con không đồng ý!”
Giọng nói của anh chắc nịch.
Rất có khí phách.
Dạ Huyền đăm chiêu nói: “Minh Nhi, trên lưng con đã gánh vách niềm hy vọng của nhà họ Diệp thượng cổ”.
“Vũng nước đục Thiên Ma tộc này con đừng nên tham dự vào”.
“Bố chỉ có thể nói cho con biết rằng Ma tộc còn đáng sợ hơn tưởng tượng của con nhiều!”
“Một khi Ma Uyên diệt vong thì không chỉ có thể giới Chân Võ đi đời mà đến cả thế giới Cao Võ cũng không thể nào ngăn cản Ma giới xâm chiếm thế giới!”
“Dựa vào thực lực bây giờ của con, chỉ cần đi theo con đường bố và mẹ con an bài thì tương lai chắc chắn có thể tiến vào thế giới Cao Võ!”
Dạ Huyền cưng chiều nhìn anh nói: “Bước vào thế giới Cao Võ như biển sâu cá lượn, trời cao chim bay”.
“Minh Nhi con sẽ càng có được tương lai tươi sáng!”
“Không!”
Diệp Bắc Minh quát to.
Đôi mắt anh đỏ bừng: “Bố, bố có từng suy nghĩ đến cảm nhận của con không?”
“Từ khi con ra đời đến nay, cả hai đã tìm bố mẹ nuôi cho con để thời thơ ấu của con không thiếu vắng tình thương của bố mẹ!”
“Đợi đến khi con lớn lên, cả hai lại chuẩn bị cho con chín mươi chín vị sư phụ siêu mạnh!”
“Còn có mười sư tỷ xinh đẹp tuyệt sắc!”
“Cả một chặng hành trình của con chưa từng phải nể mặt bất kỳ ai hay bất kỳ thế lực nào!”
“Khi ở Long quốc, sư tỷ của con là chiến thần, là Tu La!”
“Còn sư huynh của con lại là Long Chủ”.
“Còn khi ở Côn Luân Hư, mỗi khi con gặp phiền phức gì sư tỷ đều giải quyết cho con!”
“Ở đại lục Chân Võ hay đại lục Cao Võ thậm chí là dưới Ma Uyên!”
“Mỗi khi con gặp nguy hiểm thì các sư phụ đều nhanh chóng xuất hiện ra mặt cho con!”
“Nhưng mà!”
Diệp Bắc Minh gào lên, ánh mắt anh đầy kiên định: “Bây giờ con đã có sức mạnh bảo vệ mọi người rồi nên đã đến lúc con bảo vệ mọi người rồi!”
Dạ Huyền sững sờ, ứa nước mắt: “Minh Nhi...”
Sau lưng Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng khí thế ngút trời.
Gầm gừ!
Hình bóng hư ảo của bốn con rồng Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn và Long Mạch hiện lên.
Một luồng khí thế cuộn trào như sóng dữ bùng nổ sau lưng anh.
Ầm!
Một cái tháp cổ xưa xuất hiện sau lưng anh.
Thậm chí đến cả bóng hình bốn con rồng ấy đầy bị cái tháp ấy lấn áp.
“Đây là...”
Dạ Huyền khiếp sợ, ánh mắt đầy sững sờ.
Vút!
Diệp Bắc Minh tung trảo vào hư không, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay anh rồi cầm nó đâm thẳng lên trời.
“Ngay thời khắc bước chân vào đỉnh cao võ thuật kia, thế giới Cao Võ hay Ma giới gì chứ!”
“Chỉ cần kẻ nào dám làm tổn thương đến một cọng lông nhà con thì con sẽ diệt hết!”