Người đỡ đầu trầm ngâm gật đầu: “Ngay từ khi con bước chân vào Ma Uyên ta đã nghĩ đến chuyện cho hai người gặp mặt”.
“Con đi theo ta, những người khác chăm sóc Tôn Thiến!”
Chín vị sư phụ gật đầu.
Cô gái áo tím nhướng mày, nhìn vào mười người đứng sau: “Các người cũng ở lại bảo vệ Tôn Thiến!”
Người đỡ đầu dẫn Diệp Bắc Minh và cô gái áo tím đi.
Cả ba đến trước một tấm bia đá cũ kĩ.
Một giọng nói đầy kích động vang lên: “Minh Nhi, cuối cùng con cũng đến đây rồi”.
Ký hiệu trên tấm bia đá lóe sáng, phát ra từng tiếng động.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi: “Ông là bố tôi thật sao?”
Ngay sau đó.
Ầm!
Một làn ma khí xám xịt trào ra, nháy mắt đã bao phủ khắp xung quanh.
Trước mắt Diệp Bắc Minh lóe sáng, bước vào một không gian hỗn độn.
Một con Tử Long to lớn khổng lồ xuất hiện ngay trước mắt anh, ánh mắt nó dán chặt vào Diệp Bắc Minh.
“Bố?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, lẽ nào bố của mình là một con Tử Long?
“Thằng nhóc ranh này, con đang nghĩ cái gì thế, đây là thú cưỡi của ông đây!”
Một tràng cười vọng tới.
Từ đằng sau con Tử Long kia có một người đàn ông trông khoảng tầm ba mươi tuổi bước ra.
Tuy rằng người nọ chỉ mặc quần áo bình thường.
Nhưng lại khiến người ta cảm giác như đang đứng trước hậu duệ quý tộc quyền quý nào đó.
Chỉ một ánh mắt đã vượt qua vô số đế hoàng ở nhân gian.
Ông ấy vừa xuất hiện, ánh mắt đã luôn dán vào người Diệp Bắc Minh chưa từng dời mắt.
“Giống! Thật quá giống”.
“Con và mẹ con như từ một khuôn đúc ra vậy”.
Diệp Bắc Minh phức tạp nhìn người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt mình: “Bố, con...”
Giọng nói của anh hơi run rẩy.
Huyết mạch trong cơ thể sôi trào.
Bố Diệp nói thẳng: “Minh Nhi, bố biết con muốn hỏi cái gì”.
“Con muốn hỏi từng ấy năm qua sao bố chưa từng xuất hiện phải không?”
“Thật ra bố vẫn luôn quan sát con từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện của con bố đều biết hết”.
“Con có sứ mệnh của con mà bố mẹ con cũng có sứ mệnh của chính họ!”
“Thiếu vắng bóng mình trong quá trình trưởng thành của con là sự tiếc nuối cả đời của bố mẹ”.
Diệp Bắc Minh im lặng, một lúc lâu sau mới từ từ nói: “Con đã biết chuyện đại lục Chân Võ rồi, nếu con là mẹ thì chưa chắc đã làm tốt hơn bà”.
“Có người nói với con rằng sự ra đời của con là một mưu kế thâm sâu, có thật vậy không?”
Dứt lời, Diệp Bắc Minh nhìn thẳng vào mắt bố mình.
Anh rất muốn biết đáp án.