Như có gì đó đang cộng hưởng với nhau.  

 

 

“Này...”  

 

 

Ngoại trừ mười vị sư phụ ra.  

 

 

Tất cả mọi người thậm chí cả Diệp Bắc Minh cũng ngơ ngác.  

 

 

Cô gái tóc tím quát to: “Chuyện của Ma tộc mà cũng dám nhúng tay vào sao? Cút mau!”  

 

 

Một mũi tên lao ra khỏi ma cung, một tiếng hét thảm vọng ra từ trong khe nứt không gian kia, nháy mắt khe nứt kia đã biến mất.  

 

 

Miệng lưỡi mọi người khô đắng, ánh mắt hừng hực như đang đốt lửa.  

 

 

Cô gái đó là ai?  

 

 

Sao lại có thể đánh lùi người của thế giới Cao Võ thế?  

 

 

Dưới ánh mắt của vô số người, cô gái tóc tím quay qua nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con lớn vậy rồi à!”  

 

 

Rồi lại nhìn qua Tôn Thiến: “Ồ, sắp sinh!”  

 

 

“Mau cho tôi xem thử nào!”  

 

 

Cô gái bước tới trước mặt Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến.  

 

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cô là ai?”  

 

 

Cô gái tóc tím cười khúc khích nào còn chút uy nghiêm như vừa rồi: “Đứa bé ngốc này, Ma Hoàng cuối cùng là bố của tôi và cũng là bố của cháu!”  

 

 

“Bố cháu gọi cô là em gái vậy cháu nói xem cô là ai nào?”  

 

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt nói: “Cô... là cô của cháu ư?”  

 

 

Cô gái tóc tím gật đầu nói: “Cũng thông minh đấy”.  

 

 

Đầu Diệp Bắc Minh ong ong chưa kịp hồi hồn bèn nhìn về phía mười vị sư phụ: “Sư phụ, đó là...”  

 

 

“Đúng vậy”.  

 

 

Mười vị sư phụ đều gật đầu.  

 

 

Diệp Bắc Minh không chút nghi ngờ, chỉ hít một hơi rồi hỏi: “Cô, bố cháu đâu?”  

 

 

“Bố cháu ở nơi nào?”  

 

 

“Sao bố cháu lại không gặp cháu?”  

 

 

“Sao lại để mẹ cháu rơi vào nguy hiểm chứ?”  

 

 

Cô gái tóc tím thở dài đáp: “Minh Nhi, cháu hỏi một lần nhiều vấn đề như thế thì cô phải trả lời cháu cái nào trước đây?”  

 

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Bố cháu ở đâu?”  

 

 

Cô gái tóc tím trả lời: “Ở ngay bên trong Ma Uyên này!”  

 

 

Diệp Bắc Minh hồi hộp bèn hỏi: “Ở đâu thế?”  

 

 

Ánh mắt cô gái tóc tím lạnh lùng: “Vậy phải hỏi các sư phụ của cháu rồi”.  

 

 

“Sư phụ?”  

 

 

Diệp Bắc Minh quay đầu hỏi mười vị sư phụ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”  

 

 

Ánh mắt Vua tàn sát như có ý lảng tránh: “Khụ khụ, hay các người nói đi...”  

 

“Không không không, thật lòng xin lỗi đứa bé này...”  

 

 

Kiếm Chủ Bất Diệt rất ngượng ngùng.  

 

 

Thiên Thần Điện Chủ kho khan nói: “Khụ khụ, tôi chọn im lặng!”  

 

 

“Ánh trăng đêm nay đẹp thật đó!”  

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play