Diệp Bắc Minh xác định Tôn Thiến không nguy hiểm tính mạng bèn từ từ đứng dậy.
Anh lạnh lùng quay đầu lại: “Ông có biết người ông muốn giết là ai không?”
Tôn Vô Cực cười cợt suy nghĩ rồi nói: “Lão phu không biết cô ta là ai nhưng mà lão phu biết một điều”.
“Đó là cậu sắp đi đời rồi...”
Tôn Vô Cực còn chưa kịp dứt lời thì bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Ngay sau đó.
Rầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền tới.
Trong chốc lát, một cơn đau không thể tả ở ngực truyền tới.
“Cậu...”
Tôn Vô Cực mở to mắt, bay ra ngoài như một con chó: “Không thể nào, thực lực của lão phu là cảnh giới Chí Tôn sơ kỳ mà, tên nhãi đó dựa vào đâu chứ?”
Dòng suy nghĩ ấy vừa mới thoáng qua đầu ông ta.
Rầm!
Diệp Bắc Minh nhanh chóng đuổi theo, đạp mạnh chân lên ngực Tôn Vô Cực.
Anh lao thẳng xuống như sao chổi.
Khói bụi bay đầy trời.
Mấy người nhà họ Tôn còn lại kia đều chết lặng, bọn họ còn không kịp phản ứng.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh quá nhanh, nhanh đến mức không tưởng.
Gầm gừ!
Tiếng dã thú gào thét từ sau lưng vọng tới, mùi máu tươi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi.
Nháy mắt Huyết Lang đã xuất hiện ngay đằng sau Diệp Bắc Minh, móng vuốt sắc nhọn của nó sắp cào nát đầu anh.
“Miệng vết thương trên người Tôn Thiến là kiệt tác của mày nhỉ?”
Diệp Bắc Minh rét lạnh quay đầu lại.
Huyết Lang mắt đối mắt với Diệp Bắc Minh, nó bỗng ngây người.
Chính lúc đó.
Huyết Lang chỉ thấy người thanh niên trước mắt nó không phải là con người mà là vua của vạn thú.
Huyết Lang sợ hãi gào lên, hoảng hốt lùi về sau mấy bước.
Diệp Bắc Minh bước từng bước tới tóm đầu Huyết Lang.
Xoẹt!
Anh mạnh mẽ xé đầu của nó xuống.
“Mẹ ơi!”
Mười mấy tên nhà họ Tôn khiếp sợ run rẩy, da đầu run lên.
Người đàn ông trước mắt họ chẳng khác nào ác ma bước ra từ địa ngục.
Tôn Vô Cực bước tới, trên ngực ông ta xuất hiện một cái lỗ to tướng.
Ông ta lấy ra hơn mười viên đan dược ra nuốt một hơi vào, trên người bùng lên một ngọn lửa: “Đồ ranh con, thế mà lại khiến lão phu bị thương nặng đến vậy, hơn nữa còn giết cả ma thú lão phu nuôi dưỡng!”
“Cậu mau chết cho lão phu!”
Ông ta rống giận.
Cả khu vực chấn động, lấy Tôn Vô Cực làm trung tâm, mặt đất xuất hiện những vết nứt to tổ bố.
Diệp Bắc Minh giậm chân thi triển Ảnh Thuấn.
Thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Tôn Vô Cực, tung quyền đánh vào đan điền của ông ta.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Tôn Vô Cực chẳng hề phản ứng kịp.
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, đan điền của ông ta vỡ nát.
“Cậu!”