Huyết Lang nhe răng nhếch miệng ngửi vết máu trên mặt đất.
Một ông già ngồi xổm xuống, quẹt một ít máu trên tay rồi đưa lên ngửi: “Sức chịu đựng của người phụ nữ này đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta rồi, tận sáu tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa gục ngã!”
Sáu tiếng đồng hồ trước, Huyết Lang đã tìm thấy Tôn Thiến.
Lúc ấy Tôn Thiến đang nghỉ ngơi, Huyết Lang đánh lén từ trong góc tối.
Một cánh tay Tôn Thiến bị thương, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đứa bé trong bụng bộc phát một luồng lực lượng hùng mạnh đánh lui Huyết Lang.
Tôn Thiến bị thương buộc phải bỏ chạy.
Tôn Vô Cực mỉm cười tàn nhẫn nói: “Đã bị Huyết Lang của tôi cào rồi, trong chốc lát miệng vết thương đó không thể nào khép lại đâu”.
“Biết mèo bắt chuột thế nào không? Chúng ta cứ thế từ từ theo sau thôi”.
“Đợi đến khi cô ta không còn sức chạy trốn nữa thì chúng ta sẽ xuất hiện cho cô ta cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng!”
Cả bọn từ tốn đuổi theo sau.
Bốn tiếng tiếp theo, bọn họ phát hiện Tôn Thiến ở một bãi nham thạch.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta trách bệch, đôi môi khô nứt.
Tay cô ta nắm chặt một thanh trường kiếm đầy vết sức mẻ.
“Chạy đi, sao không chạy tiếp nữa?”
Tôn Vô Cực thong dong đi tới như đang tản bộ: “Chỉ là một người phụ nữ cảnh giới Võ Thần mà lại khiến tôi tốn nhiều thời gian đến vậy”.
“Tôi rất hiếu kỳ cô giết con tôi thế nào đấy!”
Tôn Thiên cầm chặt trường kiếm, đôi mắt đỏ bừng: “Là con trai ông chán sống!”
“Đã chết đến nơi rồi mà còn cứng mỏ à?”
Tôn Vô Cực cười khẩy.
Ông ta đưa tay lên, một luồng chân nguyên hùng dũng kéo tới.
Tiếng va chạm vang lên, trường kiếm trong tay Tôn Thiến bị luồng lực lượng ấy chém thành ba đoạn.
Lưỡi kiếm lơ lửng giữa không trung, nhắm ngay vào yết hầu và trái tim của Tôn Thiến.
“Hu hu...”
Bỗng nhiên trong bụng Tôn Thiến truyền tới một giọng non nớt không rõ nhưng đầy lo lắng.
“Con ơi...”
Tôn Thiến biến sắc, nhanh chóng trấn an bụng mình: “Đừng sợ, không có việc gì đâu”.
Tôn Vô Cực mỉm cười tàn nhẫn: “Ha ha, xem kìa, đứa bé trong bụng cô cảm nhận được mẹ mình đang gặp nguy hiểm đấy!”
“Tôi là một người rất tốt bụng đấy”.
“Cô giết con của tôi, vậy tôi cũng giết con cô nhỉ!”
“À, suýt nữa thì quên mất là con của cô còn chưa ra đời!”
Ông ta nhếch miệng cười quái dị: “Có cần tôi giúp cô hay không?”
Ngay sau đó.
Một đoạn kiếm di chuyển tới bụng Tôn Thiến rồi dừng lại.
Ánh mắt Tôn Thiến đầy hoảng hốt: “Đừng làm tổn thương con tôi!”
Tôn Vô Cực cười cợt: “Cái gì mà gọi là tổn thương đứa bé của cô chứ?”
“Cô sẽ chết ngay thôi mà, hai mẹ con cô cũng chưa có cơ hội gặp mặt nhau”.
“Vậy nên hôm nay để lão phu giúp hai mẹ con gặp nhau trước!”
“Cô phải nên cảm ơn lão phu mới đúng chứ?”
Dứt lời, ông ta điều khiển mũi kiếm rạch bụng Tôn Thiến.
“Đừng mà!”
Tôn Thiến kêu thảm thiết, đưa tay cầm mũi kiếm.
Cô ta cầm nó rất chặt.