Đó chính là Nam Cung Uyển.
Mạc Ninh Nhi nhìn Nam Cung Uyển nói: “Nghe nói cô ấy là kẻ phản bội của Vô Tướng thần cung, trong cơ thể có dị hỏa!”
“Vô Tướng thần cung chuẩn bị hiến tế dị hỏa trong cơ thể cô ấy cho Lý Vân Phi, cô chủ à, cô ấy sẽ chết ư?”
“Không liên quan tới tôi”, cô gái đeo khăn che mặt lạnh nhạt lắc đầu.
Ngoài y thuật ra.
Thì không có gì có thể làm cô chủ động lòng.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt cô gái trở nên đăm chiêu: “Đến rồi!”
Ở cửa đại điện ồn ào, một giọng nói chói tai vang lên: “Cung chủ tới, thánh tử tới!”
Xoạt!
Vô số ánh mắt đổ dồn vào cửa đại điện.
Một người đàn ông thong dong sải bước đi tới, Lý Vân Phi nối gót theo sau.
Theo sau là một đám trưởng lão của Vô Tướng thần cung.
“Ồ, hắn ta chính là Lý Vân Phi ư? Đẹp trai quá đi!”
Ánh mắt Mạc Ninh Nhi rực sáng.
Người chen chúc nhau chạy tới, phía sau nối phía trước kêu to, sợ rằng mình chậm chân hơn người khác.
“Huyền Vũ tông tặng một khối thiên thạch ngoài hành tinh!”
Mọi người kinh ngạc: “Thiên thạch ngoài hành tinh sao? Thật là vật hiếm!”
Giọng nói thứ hai vang lên.
“Nhà họ Trịnh thượng cổ tặng mười gốc Huyết Sâm ba mươi nghìn năm!”
Mọi người bất ngờ: “Huyết Sâm ba mươi nghìn năm sao? Tận mười gốc!”
“Vãi chưởng, một gốc thôi đã không gì đong đếm rồi vậy mà một lần tặng tận mười cây sao?”
Giọng nói thứ ba vang lên.
“Lôi Âm tự tặng một viên phật cốt xá lợi tử!”
Mọi người hít sâu: “Ôi! Phật cốt xá lợi tử đó! Truyền thuyết đồn rằng đeo nó có thể giúp người tu võ không có tâm ma!”
“Bảo bối cỡ này mà cũng tặng hả?”
Giọng nói thứ tư vang lên.
“Nhà họ Lăng thượng cổ tặng một trăm viên đan dược đế phẩm có chín đường đan văn!”
Mọi người ghen tị đỏ mắt: “Một trăm viên đan dược đế phẩm! Mà còn có chín đường đan văn nữa hả?”
“Ôi mẹ ơi!”
Vô số khách khứa tim đập loạn nhịp, vô cùng kinh ngạc.
“Nhà họ Giang thượng cổ tặng một bộ chiến giáp cấp đế!”
“Nhà họ Hoa thượng cổ...”
Đủ loại quà tặng nối liền không dứt.
Mỗi một món lễ vật đều đủ khiến người khác đỏ mắt.
Nếu đặt nó ở thế giới bên ngoài đủ nhấc lên một hồi phong ba bão táp.
Ánh mắt mọi người ở đây rực lửa.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng ác liệt truyền tới: “Thanh Huyền tông, Diệp Bắc Minh, tới đây tặng một cái đầu người!”
“Đầu người?”
Người trong đại điện chết đứng.
Cả đại điện im lặng như đất chết.
Trong đầu bọn họ không hẹn cùng nảy ra một câu hỏi: "Thằng nào to gan vậy?"
Mạc Ninh Nhi kinh ngạc nói: “Cô chủ, ai dám nói bậy nói bạ thế?”